Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

Trái Me Dôn Dốt


Tôi kể bạn nghe, ở chợ Vãng, có một gia đình, đặt tên toàn là trái “chua lè chua lét”.
Người trong sớm gọi ngoại bé là bà Sáu Tắc, ngoại sinh ra má của bé đặt tên Chanh. 
Rồi cô Chanh nối nghề của ngoại buôn bán me chua ở chợ. Năm sanh ra bé, má bé đánh dấu nghề mẹ truyền con nối, cô đặt bé tên là Me Chua.
Tuy toàn là những trái nghe qua chua lè chua lét, nhưng cả nhà rất hiền và nói năng ngọt như đường phèn.  

Mỗi sáng má bé dọn hàng ra chợ, bé thức sớm phụ má rồi mới đi học. Tôi còn nhớ một hôm trong tỉnh có đám tang, mỗi khi có người đến cúng lạy thì trống kèn của Đạo tỳ trổi lên rất xôm tụ, con nít bu quanh để xem.
Cũng hôm đó sau khi dọn hàng cho má xong, bé tò mò đến xem đám, trên tay cầm trái me vừa dôn dốt. miệng chép chép ngậm như ăn cà rem.

Bỗng nhiên tiếng kèn kêu è…è…mà mắt ông thổi kèn nhìn bé trân trân. Ban nhạc im bặt, rồi ông thổi kèn rút cái khăn lau cây kèn, Ông trưởng ban nhạc mặt nổi giận, nhìn con bé, cả đám con nít nhìn theo...
Con bé trố mắt nhìn lại, hổng hiểu gì và tại sao ai cũng nhìn bé, ông thổi kèn nói " ê con nhỏ, ăn phức trái me đi, còn không đi chổ khác ăn” . Bấy giờ đám con nít phá lên cười...
Con bé ngớ ngẩn.... thì ra tiếng  kèn bị nghẹt nước miếng vì trái me…ha…ha….

Kim Oanh 
(Nhắc chuyện vui ngày xưa)

***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét