Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2021

Ước Hẹn

Trời trở lạnh cho anh quàng khăn ấm.
Mưa phùn rơi cho anh mãi nhớ em.
Phương trời đó nắng có gay gắt lắm,
Xin cho em những ngày tháng êm đềm.

Đây Cali, ít mưa nhưng nhiều nắng,
Nắng nơi nầy không như nắng quê hương.
Mây từ đâu về phủ bức màn sương,
Trên núi đồi mưa gợi buồn dĩ vãng.

Quê hương mình bao năm dài lửa đạn,
Tiếng súng ngừng cho nghẹn đắng con tim,
Để bàng hoàng, uất ức triệu sinh linh,
Nên Tháng Tư trở thành Đen, Uất Hận!

Tự do đâu, hỡi những người giải phóng,
Khi nhà tù mọc lên khắp mọi miền?
Khi khổ đâu và đói rách triền miên,
Bệnh nằm xuống không một viên thuốc uống?

Cơm không đủ ăn, rét không áo mặc,
Giải phóng sao dân lũ lượt trốn đi,
Để từ đó con Mẹ Việt tản mác,
Khắp năm châu sống trong cảnh chia ly?

Em yêu hỡi! mình cùng nhau ước hẹn:
Ta sẽ về gầy dựng lại quê hương.
Sẽ biến mất bao xiềng xích, xiết rên,
Để tự do, ấm no dân ta hưởng.

Bắc, Nam, Trung ta cùng chung một hướng,
Và Mẹ Việt từ nay sẽ thôi buồn,
Mẹ sẽ cười nhìn thấy đám con ngoan,
Về xây lại Tổ Quốc Việt hùng tráng.

Cali một ngày mưa buồn 10/02/2012
Tống Viết Minh 
YKSG 65-72, HD 19


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét