Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2021

Một Thời Khai Phá

                

(Để nhớ Tuần Kha Đinh Bộ Lĩnh, Kha Đoàn Chương Dương, Đạo Bình Than
và Mũ Nâu Nguyễn Tấn Quang R.I.P)

“ …Lúc này tôi có nhiều thì giờ để chơi hơn để làm. Nhờ vậy mới có dịp gõ cho nhau vài dòng để hàn huyên. Thì giờ là tiền bạc ! Câu này đã không còn ứng dụng vào trường hợp của tôi nữa rồi. Thì giờ của tôi dạo này được dành cho việc trau dồi trí nhớ. Nói thì nghe “ khoa học thực dụng “ lắm, nhưng thực tế chỉ là cơ hội cho mình nhớ về quá khứ vàng son. Nhớ về những kỷ niệm, những vui buồn, những mẫu chuyện khó quên của thời hoa niên đầy sinh động.

Trong những lần tư lự như vậy, tôi nghĩ thật nhiều và thật rõ, về bước chân khai phá, về thời hướng đạo huy hoàng nhưng ngắn ngủi của bọn mình.
Nghĩ ngợi nhiều nên cũng buồn không kém. Một nỗi buồn không tên, xa vắng và lãng đãng thật lạ lùng. Không ai bắt mình nhớ. Nhưng quá khứ cứ như là một khúc phim thật dịu dàng làm mình ấm lòng mỗi khi ngồi nhớ lại.

Mùa hè Sài Gòn, màu nắng Vũng Tàu, mưa chiều Thủ Đức, ngôi nhà, kiêm Đạo Quán của anh Toản, những đêm nhạc “ Giữ Vững” ở Suối Tiên và nhứt là những ngày Mậu Thân thảng thốt, ngày mà đám Kha Sinh tụi mình không cần khai phá cũng biết phải làm gì khi công tác tải thương cho các đơn vị của Quân Đội, quán xuyến Trại Tạm Cư Đinh Tiên Hoàng bên Dakao, hay xây cất lại nhà cửa cho đồng bào nạn nhân chiến cuộc. Cũng là ngày trưởng thành về mọi mặt của bọn mình.

Hướng Đạo! Hai tiếng thân thân thương nghe ấm lòng làm sao!
Hướng Đạo! Đuốc sáng soi đường cho Kha Sinh tụi mình vượt gian khó để vào đời và…nhập cuộc.
Hướng Đạo! Liều thuốc an thần đủ mạnh để trấn an tôi khi bước chân vào cổng Trung Tâm 3 Tuyển Mộ Nhập Ngũ.
Hướng Đạo! Hành trang đầu đời giúp tôi vững tiến trong lúc tinh thần dao động đến tột cùng. Nhứt là khi đứng trước lằn tên, mũi đạn ngoài chiến trận.

Rất cảm ơn môi trường Hướng Đạo đã cho tụi mình quen biết nhau, vì qua bồ, tôi nhìn thấy tôi. Từ bồ, tôi học được nhiều tấm gương xử thế, đồng thời cũng nhờ Hướng Đạo mà từ một thiếu niên nhút nhát, thụ động, tôi trở thành một người Lính như bồ đã biết.
Mấy dòng điện thư này là để bạn hiền hiểu được phần nào sự trân trọng của tôi dành cho tình bạn của tụi mình, đồng thời cũng là mở đầu cho cơ hội ôn cố tri tân với nhau khi có dịp hay có thì giờ như hôm nay…”

Mấy dòng thư của anh bạn Nguyễn Tấn Quang làm tôi bồi hồi nhớ lại quãng đời thật vui tươi, thật đẹp của thời Khai Phá trong môi trường Hướng Đạo . Chỉ với mấy hàng thôi, anh đã đưa tôi về thế giới thật hồn nhiên của thời mới lớn và cũng đã làm tôi nhớ vô vàn về những kỷ niệm đã có với nhau cũng như với một số bạn khác, nhứt là khi tham dự Trại Giữ Vững ở Suối Tiên cuối năm 1970. Một kỷ niệm để đời!

Anh khiêm nhường đổi ngược vai trò để tự nhận là đã từng học hỏi nơi tôi. Sự thật là tôi học nơi anh nhiều hơn. Từ cử chỉ thái độ cho đến lời ăn tiếng nói, mọi thứ là do anh gián tiếp nêu gương cho tôi. Và người thiếu niên hay rụt rè, nhút nhát mà anh diễn tả chính là tôi chứ không phải ai khác.

Hướng Đạo! Con đường thênh thang đưa tôi đến một chân trời đầy ắp tình thân giữa người và người, khởi đầu bằng những sinh hoạt nội bộ với các bạn Kha Sinh đồng trang lứa. Mỗi tuần chỉ gặp nhau một lần, nhưng là một lần thăng tiến về nhiều mặt.

Hướng Đạo! Khung trời "Khai Phá" có lúc đã làm nhức đầu các Trưởng vì sự hăm hở của tuổi mới lớn. Một trong những hình ảnh dễ thương của tuổi trẻ “khai phá“ mà anh bạn thân và tôi đã góp mặt tham gia là cùng với Tuần Kha Đinh Bộ Lĩnh, Kha Đoàn Chương Dương, thoải mái khoe quần Jean ( đa số là nội hóa , mua ở Khu Dân Sinh ) những ngày Chúa Nhựt đẹp trời của Sài Gòn, trong khi “bà con“ vẫn còn chung thủy với quần short truyền thống.

Hướng Đạo! Ánh sáng của niềm tin vững vàng đã giúp tôi vượt qua những mặc cảm cá nhân, những ưu tư và lo lắng tất yếu của những ngày chao đảo trong đời quân ngũ. Không thể quên được ánh mắt ngạc nhiên, nghi ngại rồi sau đó là hài lòng, pha lẫn chút khâm phục của vị Đại Đội Trưởng Khóa Sinh đã bộc lộ, khi bạn rừng Lâm Hoài Nam và tôi từ Trung Đội 1 và 3 tình nguyện qua Trung Đội 4 ( Trung đội súng nặng ) vác đạn, chỉ để có dịp sinh hoạt chung với những bạn rừng khác, lúc còn trong Quân Trường Đồng Đế .

Càng không thể quên được những buồn lo cùng cực của thời chinh chiến rồi sau đó là năm tháng nhọc nhằn của lúc sa cơ trong ngục tù cải tạo. Ánh sáng, dù đôi khi rất le lói của thời Sắp Sẵn vẫn đủ để tôi bình định tâm thân mà tự thắng để vượt thắng hoàn cảnh.

Hướng Đạo! Ngọn lửa Khai Phá ngày nào vẫn âm ĩ cháy trong tôi. Hành trang hơn nửa đời người vẫn làm tôi vô cùng hạnh phúc khi đắm chìm trong hoài niệm, nhứt là khi có dịp được đọc hay nghe những câu chuyện ngày xưa, từ những bạn rừng thân ái, hoặc qua những phương tiện thông tin khác.

Một thời Khai Phá. Một đời Hướng Đạo. Một khung trời kỷ niệm. Một hăm hở rất “hồn nhiên“. Một hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng sâu lắng khi nghe nói tới những sinh hoạt “Tùng Nguyên“ cho dù đã không có cơ hội về Rừng !

Huy Văn(HVC)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét