Nhặt Lá Thời Gian Lá mùa xào xạc ngỡ ai qua Chờ đợi bao thu mộng ước già Tình yêu nụ trẻ đâm chồi biếc Thu lại trở về người vẫn xa Thời gian nhặt lá đếm ngày mau Chầm chậm thu đi sắc đổi màu Tình yêu ngày cũ không nhàu úa Lá vẫn xạc xào dạ tất đau Kim Oanh
*** Nhặt Nỗi Buồn Rơi. (Cảm tác từ Nhặt Lá Thời Gian của Kim Oanh) Thu này nữa đã mấy Thu qua. Tuổi lá xanh kia cũng đã già. Gom bao nhiêu lá hong tình cũ. Mà người vẫn biền biệt phương xa Chậm lại thời gian chớ qua mau. Để lá mùa Thu bớt phai màu. Cho ta nhặt nỗi buồn rơi rớt. Vá lại hồn ta những nỗi đau. Dương Thượng Trúc 16/10/2014
Việt Nam bây giờ đang là mùa Hạ.
Những cánh Hoa Học Trò tô điểm, chen lá trên cành, như để đón và đưa một Người về lại với quê hương. Cùng tiễn đưa Anh là tiếng ve sầu tấu khúc chia ly.
Sinh ly có thể tránh, nhưng tử biệt sao khác được lẽ thường!
Anh Quách Ngọc Vân với bút hiệu Anh Vân, (Quách Tố Vương), chào đời ngày 24 tháng 4 năm 1938, tại Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu.
Anh đã miên viễn ra đi vào ngày 31.07.2010, lúc 09:57 sáng tại California, Hoa Kỳ. Như một vì sao chợt tắt trên vòm trời Việt Nam!
Việt Nam, nơi Anh được sinh ra, khổ công gìn giữ, nhưng phải lìa xa
trong bức tử. Sự ra đi của Anh là một tiếc nuối ngẩn ngơ cho riêng
“khung trời” Tống Phước Hiệp và có lẽ cho cả những ai cùng đồng hành với
Anh trên bước đường chinh chiến.
Sự mầu nhiệm của cuộc sống, phải chăng được tính bằng những cơ duyên gặp gỡ và những mệnh số được gắn bó trong đời người?
Anh từng là giáo sinh của trường Sư Phạm Vĩnh Long. Anh đã dìu dắt
bao đứa trẻ, những hành trang được Anh trao ban để vào đời. Rồi cũng
chính Anh, người cựu sĩ quan Sư Đoàn 9 Bộ Binh kiêu hùng, một lần nữa,
quay trở về đất Vĩnh, căn cứ đóng quân tại Long Hồ, nguyện làm người giữ
an bình cho lớp người trẻ cắp sách đến trường. Ngày tang thương đến,
ngậm ngùi xếp chinh y nhưng ngòi bút anh vẫn kiên cường đã mang cả hoa
trái văn chương đến cùng độc giả và tấm lòng thiết tha đến mọi người
Việt Nam, nhất là cựu học sinh và người Vĩnh Long.
Anh đã đến Trang Nhà Tống Phước Hiệp.com bằng sự chia xẻ, đóng góp
nhiệt tình không mệt mỏi với những “đứa con tinh thần” của Anh, cùng sự
mời gọi hợp tác của các cây bút vang tiếng, tạo nên Trang nhà có được
như ngày hôm nay.
Một điều rất chắc chắn, không có Anh trang Tống Phước Hiệp.com khó
đi vào lòng người nơi quê nhà cũng như phương trời hải ngoại.
Một thời để yêu! Anh đã hết lòng yêu thương dìu dắt. Anh đã hy sinh
thời tuổi trẻ, Anh dấn thân cho người, xả thân cho đời.
Một thời để chết, chỉ riêng mình Anh với những cơn đau tột cùng.
Anh bước vào đời khi đất trời chuyển Hạ và ra khỏi cuộc đời cũng
vào lúc phượng trổ hoa. Phải chăng Anh đã để lại cho đời sự sắc sảo,
rực rỡ của một loài hoa mang tên Hoa Học Trò.
Hương
linh Anh hòa vào âm ba rỉ rả của tiếng ve sầu, tiếc thương về một quê
hương đã mất. Một thiên đường Anh nằm xuống mãi mãi là khuôn viên trường
Tống Phước Hiệp.
Anh là một hình bóng đậm màu! Một Người Anh đáng kính!
Thắp nén hương lòng nguyện cầu cho Hương Linh Anh Vân, Quách Tố
Vương được sớm hưởng Nhan Thánh Chúa và thành kính chia sẻ niềm đau, sự
mất mát tột cùng với gia quyến.
Ðại trượng phu không hay xé gan bẻ cột phù cương thường, Hà tất tiêu dao. Công chưa thành danh chẳng đạt, tuổi trẻ bao lâu mà đầu bạc,trăm năm thân thế bóng tà dương. Vỗ gươm mà hét, nghiêng bầu mà hỏi, trời đất mang mang ai người tri kỷ, Lại đây cùng ta cạn một hồ trường. Hồ trường! Hồ trường! Ta biết rót về đâu? Rót về Bắc phương, ngọn Bắc phong vi vút cát chạy đá tuông. Rót về Nam phương, miền Nam nghìn dặm thẳm, non nước mờ sương. Rót về Ðông phương, nước biển Ðông chảy xiết sinh cuồng lạn. Rót về Tây phương, mưa Tây sơn từng trận chứa chan. Có người quá chén như điên như cuồng. Nào ai tỉnh nào ai say? Chí ta ta biết lòng ta ta hay. Nam nhi sự nghiệp ư hồ thỉ, hà tất thành sầu đối cỏ cây!
San Sẻ Em không tiếc một thời rất trẻ Chẻ quả tim san sẻ cho người Em không tiếc mắt cười môi thắm Đậm hương tình đầm ấm vòng tay Em không tiếc thương yêu ngây dại Dù con đường hạnh phúc rẽ hai Phần thiệt sai em không định hướng Vướng khổ sầu chẳng tiếc mải mai
Kim Oanh 6/8/2013 Đừng Hoen Mắt Lệ...
(Cảm tác từ bài San Sẻ của Kim Oanh)
Tiếc chi em cái thời son trẻ. Đem quả tim san sẻ cho người. Vòng tay rồi cũng buông lơi. Hương lòng phai nhạt, bờ môi héo sầu.
Tiếc chi em tình đầu dang dở. Buồn chi em đã lỡ đời nhau. Đừng hoen mắt lệ thương đau. Xem như nước chảy qua cầu, nhé em!