Trải qua Biên-Hòa, Nha-Trang; năm 1970 tôi đến đơn vị mới; căn cứ 92KQ ở Cao Nguyên giá lạnh trong sự tình nguyện. Máu khai phá nổi lên,muốn tìm một cái gì đó nơi xứ " khỉ ho cò gáy ", mà tôi nghe thoang thoáng là nơi bị đì, bị đày trong thời chiến.(tôi là Hướng Đạo sinh và sau này sinh hoạt trong Kha đoàn Xuyên Sơn đạo Gia-Lai, Pleiku.).
Tránh cái lạnh, cái buồn trong phi trường Cù-Hanh; lang thang khắp phố Pleiku, tìm mướn một nơi trú ngụ mới để tiện cho những sinh hoạt về sau. Hầu như là một qui luật, phải đóng tiền nhà ít nhất một tháng trước khi vào ở. Lương chưa được truy lãnh, bị lắc đầu hoài là cái chắc.
Rốt cuộc;" lù khù có thằng cù độ mạng "; chàng khách lạ được một gia đình vui vẻ cho mướn một căn gác phía sau nhà 42/21 đường Lê-Lợi, mà không phải đóng tiền trước, với lý do:
- Bị cậu là người ở Vĩnh-Long, xứ sở miệt vườn Nam bộ.
Rất ngạc nhiên và đầy thích thú về câu nói quá đơn giản của bà chủ nhà; buộc phải biết dạ trước rồi sẽ suy gẫm sau.
Căn gác tuy nhỏ nhưng ngăn nắp, xinh xắn, cửa sổ hướng đông nam, tràn ngập ánh nắng ban mai, đôi khi lẫn ít sương mù, làm cho căn phòng huyền ảo và long lanh hơn, xa dưới là thung lũng có dòng suối róc rách, cạnh những hàng thông reo vi vu về đêm. Ôi! quyến rũ tuổi trẻ, vui vẻ chấp nhận xa nhà.
Thắm thoát sáu tháng trôi qua, bà chủ nhà bảo không nhận tiền thuê nhà nữa; ngỡ ngàng lo sợ sẽ không còn được ở lại đây. Có lẽ thấy được vẻ mặt trong tâm trạng lo âu; bà vội tiếp lời:
- Bị cậu là người Vĩnh-Long, ở Vĩnh-Long nên cậu xứng đáng được hưởng, từ bây giờ cậu không phải đóng tiền nhà nữa.
Tiếp tục một ngạc nhiên lớn; lúc đầu không phải trả tiền trước, nay không lấy tiền mãi về sau. Chẳng lẽ ở Vĩnh-Long là được ưu ái đến thế!
Thường mỗi sáng khi xuống ca trực, được mời ăn sáng chung với ông bà, dù chỉ là bánh đa Bình-Định nhúng nước, gói bánh nướng, thêm một ít tóp mở, chấm nước mắm chanh tỏi ớt, cay xé lưỡi, nhưng ngon và ngọt tình!
Ngay cả gần hai mươi người bạn cùng đơn vị, luôn tham dự những bữa tiệc và những ngày Tết hằng năm của gia đình ông bà.
Đầu năm 1973, rời Pleiku đột ngột, cho một nhiệm vụ mới, không kịp từ biệt bạn bè và người thân, hành trang đầy ắp kỷ niệm cũng để lại Pleiku. Mang theo câu nói của bà chủ nhà, mà cố gắng giữ gìn bản thân, tự hào là người Vĩnh-Long; xem đó là lời dạy dỗ của người Mẹ vậy!
Không biết " Vĩnh-Long là thằng lù khù, Pleiku là thằng cù " hay "Vĩnh-Long là thằng cù, Pleiku là thằng lù khù "
Thôi! Hãy dùng dây Tơ - Hồng cột chặt lại, thì gọi sao cũng được!
Vĩnh-Long - Pleiku
Cao-Nguyên - Đồng-Bằng
Lê Kim Hiệp
VĩnhLong 16 -7-2009