Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2016

Xướng Họa: Hạ Thất Thủ - Khắc Khoải


                                   

Bài Xướng:Hạ Thất Thủ                      Bài Họa:Khắc Khoải

Anh biết! Xuân mùa mơn man ngõ        Em có thấy xuân tàn trước ngõ
Đón gió reo trăng tỏ hương lay             Phố lặng trong ngày nắng tỏ gió lay
Dìu dặt ru trầm khúc bên tai                 Chỉ tiếng ve rỉ rả vào tai
Đan gối mộng cơn say điệp khúc          Buồn tháng hạ gào say bi khúc

Anh biết! Bỗng trời giăng mây đục      Giông bão đến khiến đời vấy đục
Phượng rũ buồn gục chết sáng nay      Và riêng ta gục ngã từ nay
Hạ nung trời chẳng chút nương tay     Tương lai giờ vuột khỏi tầm tay
Giấc mơ kiệt ai bày oan nghiệt            Sao lại thế trời bày cay nghiệt

Anh biết! Nỗi tủi hờn thấu triệt            Em hẳn biết đau thương nào dễ triệt
Ve ngậm ngùi rên xiết  kên than           Vết thương này luôn xiết rên than
Đau thương thay tuổi mộng rụi tàn      Khi tình theo xuân lụn canh tàn
Tương lai ngỡ ngàng âm vang cũ        Hồn mộng ngỡ ngàng tìm hương cũ

Anh biết! Thành phố vùi trong lũ         Ta giờ đã chìm trong mưa lũ
Tràn tuôn dòng lôi cuốn niềm tin         Biết làm sao khi mất lòng tin
Hy vọng vơi phút chốc biến hình         Từ nội tâm ngoại cảnh thay hình
Hạ thất thủ muôn nghìn đau nhức       Nỗi đau tựa kim nghìn châm nhức

Anh biết! Mơ ngày mặt trời thức         Óc cuồng loạn còn đâu tri thức
Gió giao mùa dựng dậy hạ yêu           Ôi cảnh xưa người cũ dấu yêu
Xóa âm u bóng tối tiêu điều                 Ta chợt muốn ao ước một điều
Huy hoàng ánh quang thiều muôn lối  Ngày nào đó ánh thiều mở lối

Kim Oanh                                           Quên Đi
4/2016
***
Bài Cảm Tác: Hạ Trăn Trở
(Chuyển thể và thoát vận)

Anh vẫn biết mùa xuân luôn muốn ngỏ
Ánh bình minh lấp lánh buổi ban mai
Tiếng chim chào ngọn gió mát lay lay
Cho hạ đến tấu vang hòa điệp khúc

Anh đã biết khi trời xanh mây đục
Cánh phượng buồn héo rũ chết trên tay
Nắng thiêu trời ủy lạo khúc thương vay
Đốt tươi sống những mảnh đời oan nghiệt

Anh đã biết khi thảm nàn hũy diệt
Cả bầu trời ai oán khúc ly tan
Thành phố hoang sơ đổ nát hoang tàn
Đời chống chỏi qua từng cơn giật giũ

Anh đã biết khi trời dâng bão lũ
Biển muôn trùng cuốn hút ̣́những niềm tin
Những bạo cuồng trong phút chốc biến hình
Cơn lũ quét khoét vết thương đau nhức

Anh sẽ biết một ngày mai đánh thức
Trái tim người để gọi lại hạ yêu
Vết hằn thâm xếp xó thuở tiêu điều
Cho phượng nở thắm sắc màu quen thuộc.

Nguyễn Đắc Thắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét