Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Pleiku!


Lạnh như cắt! 
Quả đúng như trong sách vở.
Đầu tiên tôi đặt chân xuống Phi Trường Cù Hanh một chiều đầu Xuân 1970. Gió buốt vào tủy xương.
Dư hương của những ngày Tết còn sót lại. Bên cạnh những quần là áo lụa, những tà áo trắng tinh khôi lẫn đậm màu nhà binh. Ăn mặc đẹp, mọi người người đẹp trên những con đường đầy bụi đỏ, mịt mờ sương.
Không như tôi nghĩ! Chỉ có làng Thượng lớn nằm cạnh một Phi Trường ở Cao Nguyên Gia Lai, bởi chữ Pleiku không giống như tiếng Việt. Một sự nhầm lẫn đầy thú vị của người trẻ miệt vườn phương xa.

Dần dà tôi khám phá ra Pleiku là nơi hội tụ của những tâm hồn sôi nổi, phiêu lưu, hiền thục. Tình người đã thay đổi dần cái lạnh Pleiku theo thời gian.
Không riêng tôi, Pleiku luôn ấm áp mỗi chiều đông cho những ai từng đến ở nơi này.
Tôi yêu Pleiku.

Lê Kim Hiệp
Pleiku 1972

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét