Thơ là người đẹp chốn Đào nguyên
Tìm khách tài hoa kết bạn hiền.
Lục Bát bắc cầu xây nguyện ước
Đường Thi giao nhịp nối tơ duyên.
Viết câu chờ đợi trao tâm sự
Gieo vận nhớ thương gởi nỗi niềm.
Nàng với thi nhân cùng sánh bước
Như hoa kề lá, bút kề nghiên.
Quang Tuấn
***
Bài Hoạ:
Thơ Và Nhà Giáo
Thơ là thiếu nữ đẹp trinh nguyên
Thanh thoát, đoan trang nét dịu hiền
Đem đến cuộc đời nguồn cảm hứng
Gằn liền đôi lứa mối lương duyên
Bạn bè xướng hoạ vui từng chữ
Hạnh phúc trao nhau vẹn một niềm
Ví chẳng trải lòng trên giấy mực,
Giáo già hẳn nhớ bút và nghiên!
Phương Hà
***
Thơ Là ...
Thơ tựa hoa ngàn chốn thảo nguyên
Nửa như hoang dại nửa ngoan hiền
Là mây là gió gieo cơn bão
Là nước là trăng kết mối duyên
Như nhớ như mong tình rẽ lối
Như mơ như tưởng mộng chung niềm
Nàng thơ giọt máu tim thi sĩ
Là cả thiên đường khách mặc nghiên
Quên Đi
***
Cảm Tác:
Nàng Thơ Và Thi Nhân
Thơ là Sơn nữ Cao Nguyên
Quảy gùi con chữ kết duyên Đồng Bằng
Thơ là Thôn nữ múa trăng
Dệt bao thi tứ thả giăng sông Tiền
Miền xuôi Phố núi bút nghiên
Trải lên tâm sự quên phiền thế nhân
Hòa chung hồn mộng bâng khuâng
Thi Nhân ngất ngưỡng men xuân thả vần
Chiều vàng nắng rợp ven sân
Nàng Thơ khoe sắc lâng lâng ướm tình.
Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét