Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Úc Châu Hội Ngộ Canada - Phần 2

  Ngày 28/7/2012




       Một ngày đẹp trời kế tiếp, chúng tôi được Kim Loan (Hoa Mắc Cỡ) và Lợi (Lãng Tử) mời đến nhà ăn một bữa ngoài trời, sẽ có ca nhạc do anh chị Loan đàn hát. Nhưng không ngờ nơi đây tôi gặp được toàn thể gia đình của Loan, hai Bác ân cần vui vẻ, nhìn con cháu chuyện trò chắc hai Bác cũng trẻ lây.
Nhà anh chị Tư của Loan cạnh nhà nàng không có rào, phía sau ăn thông với nhau tha hồ ngồi chơi thoải mái.
      Anh chị Kim Loan là Thiện, vợ chồng Phụng (bạn học của tôi) cũng có mặt, Ba mươi mấy năm trời mới được gặp nhau. Thời gian có thay đổi nhưng nụ cười, ánh mắt hiều hậu lời nói nhỏ nhẹ của Phụng vẫn như xưa. Hôm nay chúng tôi cũng gặp được những người bạn đồng hương Vĩnh Long, anh Danh (con bác Phó Đăng), Sơn, Hòa tiệm mộc Trần Văn, Minh con chú Vinh photo và nhiều người bạn khác nhưng chưa có dịp nói chuyện… dù ngày xưa gặp nhau ngoảnh mặt làm lơ thế mà giờ lại gần gũi và trò chuyện như bắp rang.
      Tôi khám phá ra cái tài ngoại giao của cô em Hoa Mắc Cỡ…. ý là mắc cỡ mà bạn bè Vĩnh Long đến đông đảo, Lãng Tử hiền ngồi cười cười lâu lâu góp chuyện vui (còn chỗ nào trống chen vào mà nói đâu hé Lợi ..hi..hi… )
      Sau màn ăn uống, anh chị Tư mời hết xuống Basement, ở Canada hay nhất là nhà nhà đều có Basement, nơi đây được đặt tên là Chez-Nous Club, có quày rượu, sân khấu, đàn trống, keyboard, ánh sáng đủ màu chiếu sáng lập lòe.



( Chị Tư hát, Thiện đàn)

       Nhạc trổi lên, chị Tư lên sân khấu, chị rất duyên dáng và hoạt bát trong vai trò một MC, chị chọc cười, đổi tên từng người để thay vào đó tên của các ca sĩ thật.
      Anh Chị Tư ca hay hết ý, giọng rất khoẻ, anh Tư ca nhạc Pháp, Tàu cũng tuyệt luôn.
      Thiện chơi Keyboard vừa hát chất giọng rất ấm, Nguyệt bạn gái của Thiện vừa hát hay vừa tiếp đãi bạn bè ăn uống thật chu đáo. Lợi quay phim, cũng góp vui một bản nhạc truyền cảm.
      Một điều hết sức ngạc nhiên khi Kim Loan lên ca một bản và em dành tặng riêng tôi “ Tương Tư Màu Áo Trắng”, tôi vô cùng cảm động với bài ca mà tôi thích nhất trong thời áo trắng mộng mơ của mình.


“Tương tư màu áo trắng

Từ thưở em xa trường

Ngõ tường hoa vắng bóng

Tóc hẹn thề tôi thương

…………………

Gặp lại thơ ngây
May áo dài lối đi về
Sao nghe lòng thơ dại
Biết bao giờ xóa đam mê
………………….. “


      Giọng Kim Loan lúc cao, lúc trầm làm tôi dâng trào cảm xúc, đáp lại em tôi chỉ biết nhẹ hôn má cô em gái thay lời cám ơn Kim Loan.
      Cuối cùng chị Tư lên ca, chị yêu cầu không một ai được ngồi, phải ra hết sàn nhảy, với điệu Twist. Thôi phen này chắc chết, có bao giờ mình “ bị Dance” đâu nào, tôi viện cớ chụp hình. Thảo bị Sang, Lan, Loan lôi lên sàn nhảy. Cuối cùng mấy người bạn Vĩnh Long cũng không tha, lôi tôi lên dù tôi trì kéo lại….. Đành thôi.
      May là ánh đèn màu không thấy được cái vụng về, mắc cỡ của Thảo và tôi. Tôi nhìn xuống chân Sang, anh Khải, Kim Lan, Kim Loan, Lợi nhảy ra sao. Nhưng hởi ơi, chân các nàng quá điêu luyện làm sao bắt chước? À có Thảo đây rồi … nhìn đôi chân Thảo đang…tập đạp xe…hi…hi…. Thì ra có người mình bắt chước …tập Gym dễ mà….hi..hi…
      Đến đây mới ngẫm lời chị Sáu Phượng nói “Thảo và tôi là hai cái bông súng” khi đến xứ người. Ý chị nói nhà quê đấy bà con. Mà đích thị nhà quê một cây! Vậy mà còn bị mấy anh chàng kéo ra giữa sàn để biểu diễn…. Khổ nỗi …đọan trường … ai có đi nhảy đầm mới hay….hic…hic….
Tôi cứ bị lôi và chạy né vòng vòng …. Thật vui……….

( Sang khều anh Khải nói: Anh coi kìa Hai cái bông súng ơi! Đang cò cò hả? hìhi...)


       Con cám ơn hai Bác, đại gia đình Kim Loan Lợi (Tiệm vàng Hồng Quang ở dốc Cầu Lộ xưa), các anh chị, các bạn Vĩnh Long. Nhất là Loan Lợi đã dành cho bọn chị một tình cảm thân thương, một đêm văn nghệ bỏ túi mang đi xa......
      Đến 12g đêm khách cũng lần lượt ra về, Thảo tôi thấm mệt vì đi liên tục những ngày qua, cáo từ qua nhà Kim Loan ngủ. Còn lại dường như chơi đến 2 giờ sáng.
      Một giấc ngủ vùi ngon chưa từng có từ hôm khởi hành, sáng nắng lên chủ nhà còn ngon giấc điệp, tôi ra sân sau tắm nắng trong không gian yên tịnh và thoáng mát của vườn cây.
      Xin phép hai Bác và anh chị Tư ra về trong lòng mãi ghi nhớ hình ảnh của hai Bác sáng hôm ấy với nụ cười hiền trên gương mặt phúc hậu của hai Bác làm con cũng rất nhớ Ba Má con.



(Cám ơn chị Nga tặng em tấm hình)
(Dưới nguồn thác)

      Uống Càphê sáng xong chúng tôi theo Anh John, chị Nga (chị Tư của Sang Hạ), Kim Lan lên đường đi Out Let tha hồ mua quần áo rẻ, và ghé thác Niagara. Một thác nước hùng vĩ chưa từng thấy nằm ở biên giới của Mỹ và Canada.
      Tha hồ chụp hình, ngắm cảnh thỏa thích. Anh John rất rành về lịch sử địa danh, anh dẫn đi và giải thích tận tường. Chị Nga là tay nhiếp ảnh có “bằng cấp thượng thừa” chị thích chụp cho các em, bày đứng dáng này kiểu nọ… những lúc đậu xe khó khăn chị cho chúng tôi chụp hình “chạy” ….. chúng tôi nhỏ hơn chị khoảng 7 tuổi ấy mà chạy thua chị mới ngộ. Nhờ có chị chúng tôi có những tấm hình đẹp và xuất thần….( tự tin chưa? Hi..hi…).
      Chúng em rất cảm ơn anh John, chị Nga đã cho chúng em những giờ phút vui nhộn, em nhớ anh chị mãi….!
Sau đó cùng đi ăn, chưa bữa ăn nào để lại nụ cười tươi, những cú chọc phá như hôm nay, ăn xong đẩy hết dĩa không về Thảo… chụp hình lén để đổ rằng dân Úc là hạm ăn…hi..hi…
Rồi cũng có lúc lén chụp nàng Sang Hạ trầm tư …vì ..lo lắng cái hầu bao mình cạn. Cũng có lúc Kim Loan mở bóp … “ chị Thảo ơi, bỏ thức ăn còn lại vào bóp em mang về mai chị Sang khỏi mua…..hi…hi….”
( Sang :Rầu quá không biết hầu bao còn để chịu đựng phái đoàn Úc ?)


      “ chị Thảo ơi, bỏ thức ăn còn lại vào bóp em mang về mai chị Sang khỏi mua…..hi…hi….”

      Bé Khang (con Sang), Kathy (con Thảo), Bình (con Kim Lan) những mầm non này cũng hưởng ứng với Mẹ và mấy dì không kém. Mấy cô cậu cho dì Oanh những màn chọc cười ra nước mắt, Bình và dì Oanh còn đọ sức kéo tay … và có những tấm hình bị chọc là “ Chị Oanh vừa vớt được một Kép Nhí trẻ đẹp trai hơn Kép Nhựt nhiều ( chúng con xin lỗi nhé Bác Nhựt, người ta nói thương cho roi cho vọt mà Bác nhá…hi….hi… ). Đúng là hai thứ tóc mà ai cũng như cái thuở thứ ba học trò.
      Rời thác nước về đến nhà Kim Lan hơn 12giờ đêm, chỉ biết ngã lăn ra ngủ vùi … Sáng hôm sau thức dậy mới có cơ hội gặp Bảnh chồng Lan, cũng nhờ Bảnh nhắc là có xoài của chị Nhung từ Floria cho, nên chúng tôi được thưởng thức... nhưng chị Nhung ơi Sang không pha nước mắm đường mà pha xì dầu với đường ( tại vì Sang yêu xì dầu mà không ưa nước mắm - nói nhỏ nghe anh Khải là người Hoa..hi..hi...) Cám ơn nha anh Bảnh nhờ anh mà tụi này có xoài ăn chớ không Kim Lan( Hoa Mộc Lan) ủ chín ăn một mình...hi...hi...). Cám ơn Dì Đẹp, Dì Năm Trầu, U60 có nhã ý mời chúng con đến thăm Floria nhưng thời gian không cho phép. Hẹn kỳ tới con sẽ đến làm phiền nhé các dì và chi U60. Cám ơn nhe Hoa Mộc Lan em phải thay cái túi lủng của chị Sang để trả bữa ăn này ( Lan ơi! Xứ Canada nóng quá nên bạch nha chảy hả em..hi..hi...)
      Nhà Kim Lan, nhà Kim Loan rất đẹp và khang trang nhưng mãi mê ăn uống quên chụp hình để khoe bà con.

Ngày 1/8/2012- 3/8/2012
      Từ nhà Sang chúng tôi cuốc bộ ra phố đi dài xuống bến phà, hai mẹ con Sang Hạ, hai mẹ con Thảo và tôi hăng hái đi, lòng náo nức sẽ mướn xe đạp chu du đảo.
      Chỉ hơn giờ phà cặp bến, người đông đúc phần đông dân du khách, cây xanh hoa thắm rất đẹp, chung quanh sông nước mát mẻ. chúng tôi mướn một chiếc xe đạp đi chung. Phiá trước hai cô bé Khang Kathy, phiá sau nàng Thảo và Sang cùng đạp, tôi lại một lần được “cưng vì ốm yếu” nên chỉ ngồi chơi ngắm cảnh và chụp hình.
      Xe lăn bánh mấy bà mẹ có dịp hát hò những bài hát một thời sinh hoạt ngoài trời, Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ, Chiều Qua Tuy Hòa…v..v…hai cháu trố mắt, miệng tươi cười nhìn Mẹ, dì … lắc đầu.

(Từ phà nhìn vào thành phố)
Từ trái: Kathy con gái Thảo, Khang con gái Sang Hạ
     Không khí tràn niềm vui, chúng tôi quên hết tháng ngày. Tuy nhiên….không quên giờ trả xe đạp…hi..hi… vì trả trể phạt hơi cao.
Dừng chân nghỉ ngơi, ăn trưa cơm tay cầm và từ từ dạo mát, có những tấm ảnh “bất thần” của chúng tôi… Chắc chắn rằng không dễ gì có lần thứ hai.
      Rời bến anh Khải mang xe đến đón về, anh đã chuẩn bị buổi ăn chiều cho chúng tôi. Ăn xong chúng tôi lại ra phố đi viếng Viện bảo tàng, CN Tower. Trời về đêm mát thành phố lên đèn cũng đẹp nên thơ
      Một kỷ niệm đẹp, một tình bạn không phai theo thời gian. Bốn mươi năm mới gặp lại các bạn, thời gian quá dài phải không các bạn?! .. mãi mãi không phai!
      Một chuyến đi lần đầu trong đời tôi và cũng là mãi mãi nhớ nhau!

( CN Tower về đêm)
      Đêm 2/8/12 vợ chồng Nguyên, con trai Nguyên (cô bạn cùng tôi chung chuyến vượt biên năm nào, vừa tìm được) đến đón tôi về nhà Nguyên ngủ để cùng nhau tâm sự vắn dài. Anh Dũng ông xã Nguyên cũng rất vui tính và thân thiện, nơi đây tôi gặp ba chị em Nguyên, Hồng, Liêm. Ngày xưa Liêm ở trại Tỵ nạn chỉ mới 9 tuổi, bây giờ Hồng, Liêm đã có con lớn rồi. Chị em Nguyên đãi tôi buổi BBQ và suốt bữa ăn nói cười thỏa thích, nhắc cho nhau những kỷ niệm một thời khó khăn, khổ cực lúc ở trại tỵ nạn Mã Lai. Cùng nhau chia những vui buồn, âu lo, sợ hãi trên cùng một chuyến tàu.
      Thời gian không cho phép, tôi từ giã ra về. Hôm sau sẽ đáp máy bay rời Canada sang Houston. Tiếc rất tiếc một điều thay nhau nhắc kỷ niệm quên bẵng đi không có tấm hình nào lưu niệm. Nguyên ơi! Hay chúng ta cố tình quên để chờ chuyến đi tới mình tha hồ chụp ảnh nha Nguyên Hồng Liêm!
Nhớ xưa tôi tiễn Nguyên, Hồng, Liêm rời trại tỵ nạn đi định cư Canada năm 1979 cho đến nay 2012 mới có dịp hội ngộ nhau. Ngày ấy và hôm nay cũng cùng một tâm trạng. Chia tay trong nụ cười vui nhưng lòng bịn rịn. Hẹn ngày gặp lại nhé Nguyên Hồng Liêm,
      Sau hai tuần lễ tôi lưu lại Canada, tuy ngắn nhưng tình rất đầy, hành trang mang đi một vali, ấy mà khi rời hai cái nặng nề ( hay tại có mẹ con Sang Hạ đi theo ha hi…hi.., lúc đó đâu dám nói vầy, ngu gì nói … nhỏ Sang bỏ đói sao ..hi…hi…)
      Cảm ơn Canada, tình người Vĩnh Long, tình bạn Sân Trường tuy mới quen nhưng cũng dể lại cho nhau tình cảm thân thương, chân tình mộc mạc của xứ Vĩnh Long. Dù xa xôi phương trời nhưng cái tình tự quê nhà vẫn gắn liền trong lòng … mãi mãi không rời.
Đi xa mà ngỡ quê nhà
Vĩnh Long mộc mạc đậm đà tình thương
Xa nhau tình mãi vấn vương
Thôi đành hẹn gặp Sân Trường Tống xưa.

      Hẹn gặp lại tất cả những người thân yêu một ngày không xa. Hy vọng!
Chào tạm biệt Canada những người bạn thân thương!

Kim Oanh
2/9/2012 

***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét