Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Cô Hàng Kem - Bức Ảnh Khói Mây

Nếu không lầm thì hội chợ Tết này là cùng hội chợ Hoài Tử viết "Hội Chợ Đêm Tống Phước Hiệp". Tết vào đầu năm 73 dương lịch .... Đây quán Kem Thanh Bình và cô chủ Hà mà Hoài Tử đã có lần đến. Kem đựng trong cốc sâm banh và chiếc thìa nho nhỏ .... Theo hiểu biết thì ít khi cô chủ tiếp khách.
Cảm tác từ Hội Chợ Tết Quán Bến Xuân, Lớp 11B3, niên khoá 1972.

Cô Hàng Kem

Tôi về đó mùa hè chang nắng đỗ
Vĩnh long lười con lộ đã ngủ trưa
Hàng cây sao mỏi mệt ngóng gió lùa
Ngôi bệnh viện oan hồn tìm bóng mát

Cổ sa mạc, mồ hôi dường đã đặc
Kem Thanh Bình dọc phố ghé nghỉ chân
Cốc sâm banh viên ngọc rượi mang mang
Ôi! Mát quá, hay vì tay cô chủ

Kem đặc quánh mà như giòng thác lũ
Chảy vào hồn theo tiếng nhạc giục đưa
Tựa suối trong từ vạn cỗ bốn mùa
Tràn dâng khắp những vết cằn sỏi đá

Phố bật dậy khi chiều nghiêng nắng hạ
Tôi chần chừ chưa muốn bước chân hoang
Xe Honda, xe lôi tranh qua ngang
Phan Thanh Giản đường mạch tim vụt sống

Vào trả tiền để nhìn đôi tay mọng
Mắt tôi thành tên trộm cắp làn da
Để miên man lớp tuyết mỏng mịn mà
Đang nhẹ trải lên phố thành nhiệt đới

Dốc cầu Lộ không là núi vời vợi
Mà đôi giày khập khểng bước lên qua
Nhìn giòng sông ngầu đục dấu phù sa
Như mơ mộng chợt đắp bồi trong máu

Qua giáo đường in nền chiều ẩn dấu
Thánh giá sầu bên ngả ba đời nhau
Những chia tay không muốn cũng bắt đầu
Như lối rẽ Cần Thơ hay Ông Cảnh

Đêm Vĩnh Long tô hủ tiếu sóng sánh
Cọng hẹ mềm mà ngỡ bút em xanh
Đưa lên môi nghe nét chữ lịm dần
Theo những ngón cô hàng kem nho nhỏ

Mai mốt tôi hành trang xa ngôi phố
Vĩnh long còn em đó thoảng bâng khuâng
Sa mạc tôi ít ra cũng một lần
Trong khao khát có chút gì rất mát

Hoài Tử
***
Bức Ảnh Khói Mây

Từ khi giặc cướp đất trời
Tà vân mấy nụ tơi bời đó đây
Bỗng dưng đọng áng hình ai
Muôn trùng ký ức oà bay chợt về

Tưởng chừng tàn kiếp hồn quê
Vùi theo nấm mộ vô đề, vô ngôn
Để giờ hỏi cụm mây không
Có nghe ký ức tuổi hồng ngả nghiêng

Cô láng giềng! Cồ láng giềng!
Hay là nhân ảnh vô nhiên thuở nào
Tiếm tay vói lại mây cao
Một thời tỉnh lẻ nghẹn ngào bủa vây

Hỏi người hay hỏi vầng mây
Một tà áo trắng nghe quay quắt buồn
Sáng nào qua ngỏ đến trường
Bây giờ vạn dặm mất đường gặp nhau

Lượm đây bức ảnh phai màu
Chùm mây mấy độ lộn nhào nơi đâu
Tưởng chừng quá khứ bắt cầu
Chỉ là xây nhịp gió sầu tả tơi

Mây tan . Cô láng giềng ơi!
Ngồi nghe quá khứ nỗi trôi hiện về

Tịnh 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét