Một thời áo trắng tập đầy tay
Thả rong con phố tóc mây cài
Đưa tay hái đóa hoa anh bảo
Lại gần đừng để gió thổi bay!
Cô bé ơi, mộng có ngủ ngày?
Thả mơ nắng Hạ nhốt tình say
Hây hây nhìn… bé cười khe khẽ
Giữ chặt chân anh biệt chốn này
Hương đọng bờ môi khoé mắt ai
Hồn bay lơ lửng chốn phương Đoài
Cườm Thảo bâng khuâng hoài nghĩ ngợi
Sân trường lần cuối buổi chia tay
Nhặt cánh hoa rơi sắc úa tàn
Chờ người lữ khách một lần sang
Ba tháng chia xa mong vời vợi
Phương trời phiêu bạt kiếp dở dang
Người đi làm héo đoá hoa tươi
Bỏ quên cô bé biếng môi cười
Thắt đời từng nốt dây thòng lọng
Xiết cả trời hồng bỏng đôi ngươi
Từ độ xa ai biển cũng dời
Trong từng con sóng miệt mài trôi
Vẫy vùng theo nước tình bơi lội
Bến bờ ngăn cách đời chia đôi
Bao mùa hạ đến đốt tình tôi
Em hoa Cườm Thảo uá sắc phơi
Nằm bên đời vắng hờn phận tủi
Hành trình luân lạc mãi chẳng thôi.
Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét