Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Nắng Rụng Rơi


Tháng mười nắng rụng ngập địa đàng
Đâu hỡi lối mòn ? Hỡi dấu chân
Tay cúi lượm lên từng giọt nắng
Nắng vướng mòn tay giữa mênh mang
Ta biết về đâu, biết về đâu ?

Dĩ vãng, tương lai chẳng bắt đầu
Một bóng lung linh trong nhụy tưởng
Nở giữa mùa thu ngạt hương đau
Từng bước mơ hồ. Dưới gót chân
Ta nghe nắng khóc thoạt xa gần

Ta dẫm nỗi đau cuộc đời đó
Như dẫm niềm riêng mỗi thu sang
Cây đứng chơ vơ đợi ai về ?
Ta lầm lủi đây nghe tái tê
Bóng cũ, rừng sâu không ngỏ thoát

Một đóa hoa đời vẫn vân vê
Tháng mười gió lạnh, nắng rơi rơi
Trần gian mất lối tự lâu rồi
Ta đi, ta đứng, ta nhìn lại
Nắng đỗ vàng . Ôi! Dấu chân người

Hoài Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét