Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Trăng Rụng Xuống Cầu


      Sau ba tháng học hè ở Sài Gòn, chuyến xe đò Nhan Nhựt đưa nàng trở lại Vĩnh Long, đến bến Mỹ Thuận, nàng thích làm kẻ bộ hành lang thang cuốc bộ qua phà chờ xe. Đúng lúc có đoàn công binh cũng sang sông thì thời gian chờ đợi dài thêm. 
      Thế là nàng có thời gian quan sát người qua lại, người vội vã tức mình cau có, người đi chơi bình thản nhìn xa, nghĩ gì, tìm gì? Chắc là mỗi tâm trạng khác nhau!.

      Từ trong cái ồn ào náo nhiệt đó, len lỏi và gây sự chú ý của nàng là tiếng hát trong trẻo người vợ hòa với tiếng trầm ấm của chồng cộng thêm ngón đàn réo rắc của ông. Nàng quay về hướng ấy thì bắt gặp dáng dấp yếu đuối của ông dẫn đường cho bà, họ tìm kế sinh nhai trên chuyến phà. Tiếng hát ấy đã quá quen thuộc trong những chuyến đi, cho nàng một thoáng nhẹ nhàng khi chờ đợi, dìu nàng vào một cuộc sống bình an, một sức sống trổi dậy. Trong túi tiền hẹp té của nàng, nàng cũng không quên cảm ơn người đã đem tiếng hát thanh thoát làm vui cho kẻ lạ, nhẹ cho vào chiếc lon vài đồng xin hậu tạ. Ông cất tiếng: 
- Cám ơn cô.
      Uyên tự hỏi “Ông bà là ai, con cháu có không? Không ai rõ về họ, hay chẳng mấy ai để mắt quan tâm?" Nàng cảm nhận một điều, người chồng là đôi mắt của vợ, hình ảnh này biểu hiện lòng thủy chung và nương tựa lẫn nhau. Lời ông thốt tiếng “cảm ơn cô” đã để lại nét thanh cao trong cuộc sống bần hàn của họ.
Chuyến phà chiều nay về quá muộn, trời chạng vạng tối, lại gặp ông bà, cũng từ hôm ấy nàng thầm gọi ông bà là đôi danh ca Ngọc Cẫm và Nguyễn Hữu Thiết, tiếng ca mang về một khung trời thanh bình trong chiến cuộc hôm naỵ.

Đêm nay bao con thuyền về đâu xuôi mái
Ai ca dưới trăng ngà gần xa vắn dài
Mái chèo khoang thai, trên sông hai màu
Con thuyền về đâu
Ô hay! Sao trăng rụng xuống cầu
Vì đâụ? Ô hay, sao trăng rụng xuống cầu (*)




      Nhìn dòng sông Mỹ Thuận, cánh hoa lục bình tim tím lững lờ trôi, ánh trăng bắt đầu len vào ráng chiều soi làn nước lóng lánh sắc màu, trên dòng nước ngà như một cơ thể sống, lan nhẹ vào lòng. Nàng, một cô bé chưa va chạm với đời, chưa biết gian nan thử thách, chỉ biết nhìn trời mây nước bao la rồi thả tâm tình mơ mộng miên man, hòa theo lời ca tiếng nhạc.

Đêm nay bao con thuyền về ngang bến vắng
Cô em hát lên rằng dừng chân hỡi chàng
Hỡi chàng chiến đấu!
Nắng mưa dãi dầu
Đừng vội về đâu
Trăng vui nên trăng rụng xuống cầu
Vì đâu trăng vui nên trăng rụng xuống cầu (* )


      Bài hát chưa kịp hết, phà đã gần bờ, nàng vội cho vào lon vài đồng để tỏ lòng biết ơn của người cho và người nhận. Chiếc lon hôm nay vang lên hai tiếng vọng, nàng ngẩng đầu nhìn vội xem người đồng cảm ấy là ai?
Trong bộ quân phục hoa rừng, chiếc ba lô trên vai của người lính, trông anh oai hùng làm sao, gương mặt trẻ măng như một thư sinh, trên tay cây đàn cũng nghệ sĩ vô cùng.
      Ngạc nhiên hơn, hôm nay nàng nhận thêm được ba tiếng “ cảm ơn cô ” từ người đồng cảm. Kèm theo ánh mắt rộn ràng làm nàng lúng túng. Rồi líu ríu đáp lời “cảm ơn chú”.
Nàng rảo bước rời phà… người ấy rảo theo. 
- Cô bé nè, bộ tôi già lắm sao?
Trời ơi, hỏi chi mà khó trả lời, chẳng lẽ khen người ta trẻ. Nàng nhẹ lắc đầu.
- Vậy sao gọi tôi là chú?.
- Dạ, tại má ở nhà hay gọi “chú lính”.
      Trong tiếng cười người ta làm nàng thẹn đỏ mặt, có gì sai đâu nè. Lên xe, nàng thở phào nhẹ nhỏm “ thoát nạn không phải bị hạch hỏi lôi thôi…”
      Xe lăn bánh, bỗng nàng nghe tiếng xin đổi chổ với người ngồi cạnh , thì ra là “chú”. Trời ơi, mặt trời đã khuất từ lâu, sao vẫn chiếu… cố thế này.
- Xin phép cô bé nhé!
Nàng nói thầm “đã ngồi rồi còn xin với xỏ gì nữa”.
- Cô bé nè, ở nhà má gọi “chú” đấy là “chú em”.
- Vậy bây giờ Uyên gọi “chú anh” vậỵ
- À Uyên! Xin hân hạnh làm quen với Uyên, tên đẹp quá!
      Nàng không dám mất lịch sự, thầm bảo lòng “xạo quá chú ơi”. Nàng cũng chả hiểu vì sao lại buột miệng xưng tên, có lẽ nào… người ta đã tạo được niềm tin nhanh đến thế sao?
- Xin giới thiệu anh tên Huấn. Được nghỉ phép về thăm quê ngoại. 
      Trên đoạn đường ngắn trò chuyện ngượng ngùng, xa lạ…từ từ nhường chỗ cho thân quen và gần gũi. Anh bắt đầu kể về đời sống nhà trường, quân trường, chiến trường, những ước vọng cho quê hương, tương lai trong cuộc đời chiến binh bình dị.
Nàng cũng huyên thuyên kể chuyện học đường, chuyện thường tình của con gái sáng nắng chiều mưa, không biết lúc nào cả hai đã trao đổi những mẩu chuyện ngộ nghĩnh, nhịp nhàng mang đến niềm vui.

(Bến xe Vĩnh Long trước 1975)

      Xe đỗ bến Vĩnh Long, nàng nghe tiếng anh thở dài, một chút luyến tiếc, nàng ái ngại nhìn, lần đầu bất chợt rùng mình vì ánh mắt chạm nhau, và cũng run run nhip tim… man mác buồn vui lẫn lộn. Nàng không dám hỏi anh về đâu, nhà Ngoại anh ở chỗ nào nhưng lòng rất muốn. Nàng ngại ngần vì là… con gái. Con gái thì sao nhỉ? Anh mang hành lý hộ nàng, vẫy gọi cho chiếc xe lôi để về nhà.
- Uyên muốn xe về đâu?
- Về Kho Dầu Cũ.
Bác phu xe hỏi:
- Kho Dầu Cũ mà khúc nào cô?
- Dạ, ngang nhà xe Vĩnh An đó bác.

      Chào tạm biệt, xe đi rồi nàng nuối tiếc ngẩn ngơ, vì cái điểm kỳ lạ của con gái.. Giả vờ, vô tình hay mắc cở? Còn cơ hội gặp lại anh chăng? Nghiêng người nhìn lại anh đứng tiễn nàng, ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiền hậu, bất chợt nàng cảm nhận hình như có điều gì thay đổi trong tâm tư, cái thơ ngây, vô tư hình như đã nhuộm màu…lưu luyến.
Đêm nay ánh trăng treo trong vắt, tự nhiên cái êm ái, ngọt ngào… nàng tự hỏi lòng “Con thuyền về đâu? Ô hay, vì sao tim em rụng xuống cầu có phải chăng!?"
*** 
      Đêm qua, cuộc hội ngộ đầu tiên như đã thôi miên, nàng ngủ no say… Sáng nay mắt nhắm mắt mở nàng tưởng vẫn còn mơ, trong phòng khách kế bên, nghe tiếng má nàng trò chuyện, vui vẻ, cởi mở, rồi tiếng nói quen thuộc làm nàng vừa lo sợ vừa reo vui. “ Chú ấy”
      Lắng nghe những mẩu đối thoại của má và người ta. Nàng bỗng bật cười, thầm nói “đáng đời hôm qua làm bảnh tra hỏi người ta, hôm nay bị má thẩm vấn cho biết”.
Nàng sửa soạn tỏ ra nhàn nhã, nhưng cũng không kém phần vội vã gặp anh và cố tình gây tiếng động.
- Chắc nó thức rồi, cháu ngồi chơi. 
Tiếng chân má bước gần đến gõ cửa phòng. 
- Uyên ơi,con có bạn đến tìm.
Nàng mở cửa phòng, giọng nói vờ như ngái ngủ.
- Dạ,bạn con đến lúc nào, sao má không đánh thức con?
- Bạn con muốn để con ngủ, má trò chuyện cho biết gia đình cậu ấy,

      Đấy là chiến thuật của má, mỗi khi nàng có bạn trai đến nhà, má là người đầu tiên tiếp đón, má rất tôn trọng con cái, là tuýp người xưa nhưng tâm hồn rất trẻ trung, hoà nhã với tất cả bạn bè của con. Sau mỗi lần điều tra khéo léo, nếu ai yếu bóng viá thì chạy mất. Má nàng không bao giờ ngăn cấm con quen biết bạn trai nhưng phải mời về nhà trò chuyện đàng hoàng, để má dễ kiểm soát đấy mà, sau khi má tiếp xúc thì thể nào cũng có đôi điều ý kiến về phong cách của bạn con, rồi tùy con quyết định. Nhưng kết quả thì muôn lần ý kiến má vẫn thu phục được con. 
Nàng ra tiếp chuyện, tủm tỉm cười:
- Anh khác hôm qua nhiều quá.
- Khác gì cơ?
- Hết là chú rồi.
Anh cười :
- Cảm ơn Uyên.
- Sao anh biết nhà Uyên?
- Uyên cho ông chạy xe lôi địa chỉ tối qua mà.
- Anh …quá quắt!
- Lính mà em!
- Lính thì sao?
- Anh ranh mãnh “lính tính liền” không mất thời gian.
- Nàng nũng nịu “anh chế nhạo người ta!” 
- Anh mặc màu áo học sinh, trông anh ai bảo là chiếc sĩ lặn lội với gió sương.
- Anh sợ em gọi anh là “chú ” nên giả dạng thường dân đấỵ.


      Thế là ngày nào anh cũng ghé thăm nàng, vì thời gian về phép không nhiều với hai tâm hồn cùng một hướng đi. Má nàng rất quý anh, vì anh dễ thương hay vì anh là lính chiến trường? Vâng cả hai đều đúng! 
      Anh xin phép đưa nàng về thăm Ngoại ở Cổ Chiên, vườn cây xanh ngát, không khí trong lành. Đêm nóng nhưng gió mát từ sông thổi lên làm tan dịu đi cái oi bức, ngồi tựa vai nhau nhìn ra dòng nước, trăng đang soi mình trên con nước, lóng lánh chập chờn, anh nhịp nhàng đánh đàn, cất tiếng hát. Chất giọng ấm nồng, nàng lạc vào một vùng trời thanh bình, lòng lâng lâng, hạnh phúc chan hoà. 

……Hỡi bao con đò!
Đêm nay trăng soi trên sông lờ đờ
Mang theo bóng cờ
Ngày về chiến thắng ánh trăng làm thơ
Hỡi! Trăng mơ màng
Sao trăng êm soi trên con thuyền chàng?
Trăng rơi đầu làng.
Đợi thuyền chiến thắng sóng tách đôi hàng
Hò khoan! Hò huê! (*)


      Ước mơ ấy có phải là ước mơ của bao người lính chiến, cùng là mơ ước của những người yêu của lính? Tiếng đàn vừa ngưng thì cái tĩnh lặng bao trùm lên hai tâm hồn, nàng biết mình sắp làm người chờ đợi bước chân anh. Còn anh trên vai mang nặng tình quê hương, chiếc ba lô chứa thêm một khối tình và một kỷ niệm nhớ đời trên chuyến phà. Chuyến phà ân tình phải không anh!?. Xa xa dòng nước yên ả trôi... nhưng đôi lòng dường như dậy sóng.

***
      Sau những ngày hạnh phúc quen nhau, yêu nhau, anh khăn gói lên đường, làm tròn bổn phận người con của Tổ Quốc. Một chuyến đi xa …xa biệt, những cánh thư từ chiến trường về là động lực giúp nàng mài miệt với bài vở, những đêm khuya chiếc radio với chương trình Dạ Lan, nàng âm thầm rơi nước mắt…nhớ anh nhớ quá đi thôi. Rồi lo sợ …rất sợ khi nghe “Ngày mai đi nhận xác chồng, quay đi để thấy mình không là mình…”. Sau mỗi đêm học xong, nàng không quên viết cho anh một lá thư dày, nén nỗi buồn để kể chuyện vui, cho anh quên đi ngày tháng xa nhau, xoa bớt những âu lo cho vận mệnh nước nhà.

      Thư từ chiến trường càng ngày thưa …thưa dần …khi chiến cuộc ngày càng leo thang. Ruột gan nàng nôn nao, cồn cào…lo lắng. Đêm thâu ngồi học bài, bất chợt nàng lo nghĩ xa xôi… nhưng cố tìm một chút gì gần gũi bên anh qua ánh sáng của hỏa châu. Nhưng tư tưởng lại nhanh chóng tan nhanh như ánh sáng ấy … từ từ rơi và tắt lịm trong màn đêm.
Rồi cái ngày nàng thấp thỏm lo âu cũng đến, khi hay tin những địa danh Miền Trung từ từ bị mất, nàng như kẻ vô hồn, tình hình diễn tiến càng lúc như trời long đất lở.

      Tháng Tư 1975 thật sự đã bặt tin anh … Những chuyến tàu từ xa xôi đổ về trên bến Bạch Đằng ở Sài Gòn đều có mặt nàng. Nhưng hỡi ơi! Nàng luôn là người cuối cùng rời bến trong thổn thức xót xa. Khốn cùng nàng hy vọng một điều dại dột, thôi thì anh trở về dù “trên đôi nạng gỗ” hay là… ít ra cũng còn thấy anh lần cuối…dù là “cỗ áo quan” …Còn đau xót nào hơn nữa không anh!
Một năm trôi qua, nàng nuốt lệ, tự oán trách mình sao chưa lần nào được đến nơi đóng quân của anh…để chia xẻ, để hưởng những mặn nồng gian khổ có nhau.

      Làm sao được, vì nàng chỉ là cô học trò nhỏ, một người yêu bé bỏng, yêu anh, nàng chấp nhận đợi chờ, chờ đợi một lời hẹn ngày anh trở về trong chiến thắng để được trọn một đêm trăng vui. Chiến thắng chẳng đến và người cũng bặt mù khơi. Có phải vì lời thề chiến thắng mà anh đã phải trốn nàng, đã không chấp nhận được cái thất hứa hôm nào? Giờ này anh ở đâu? Anh có còn đủ thời gian, nghị lực và chút riêng tư để nghĩ đến người con gái này hay không? Hay là anh đã mãi mãi ôm ý nghĩ về nàng đi qua cõi bên kia? Những câu hỏi cứ chất chồng, dày đặc mà Uyên không bao giờ tìm được câu trả lời. 
      Đêm vẫn đi qua trong cuộc đời lam lũ của người dân xứ bại chiến. Những lo âu của một ngày mới sẽ lại đè nặng lên đôi mắt mọi người. Uyên vẫn thừ người nhìn dòng đêm dần cạn. Nàng tự nhắn nhủ. “Anh ơi! Trăng không vui nên trăng rụng mất rồi .Thế là anh ra đi biền biệt. Anh ở đâu, em phải làm sao? Đã thật sự mất anh? Rồi mai đây đường đời em biết làm sao khi một mình lặng lẽ bước đi?” 

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một và không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia (1)
***

      Uyên thầm lặng bước ra đi, bỏ lại những tang tóc muộn phiền, bỏ lại những dấu chân kỷ niệm. Nàng đành ra đi với mảnh đời đơn độc. Rồi lặng lẽ một chiều trở lại lối xưa. Ba mươi năm trước cũng dòng sông này, con nước kia nhưng người xưa không còn, chiếc phà Mỹ Thuận cũng đã theo anh trôi đi biền biệt. Bỏ lại đây, thay vào chiếc cầu tân kỳ, tiện lợi, rút ngắn thời gian, thay đổi cả không gian. Cầu bắc nhịp đôi bờ cho người từ phương xa về, nhưng sao không xoay lại được thời gian, không bắt nổi một nhịp tình trên bến xưa?

      Nàng trở lại Cổ Chiên, thăm ngoại nhưng ngoại anh đã vĩnh viễn ra đi, trong xóm không ai biết gì về anh cả, mưa sụt sùi, như hờn tủi cùng nàng. Lê bước đi lòng nặng chịt, lên chuyến phà Đình Khao để tìm lại chút dư hương. Người ướt như chuột lột, mưa đầy mặt hay là nước mắt nàng tuôn!
      Dòng sông cũng nặng nề chầm chậm trôi, hạt mưa rơi tạo thành những cánh chuồn chuồn trắng xoá dòng sông. Nàng bỗng thấy bóng anh lờ mờ ẩn hiện từ những bọt vỡ toang, cũng từ tiếng bọt vỡ như là tiếng đệm đàn lướt theo giọng hát của anh. Dòng sông trôi đi và anh cũng trôi theo từ bọt sóng vỡ.


      Đêm nay là đêm cuối cùng ở Sài Gòn, nàng rời Việt Nam trở về nơi xa xôi bên kia Đại dương, tiếp tục thui thủi sống thêm những ngày tháng thầm lặng …mà những đêm chợt thức giấc nàng như bị chôn vùi vào bốn bức tường lạnh ngắt. Xua đuổi đi bi luỵ nàng tìm đến tụ điểm nghe nhạc, yêu cầu bài hát Trăng Rụng Xuống Cầu của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ để tìm một niềm nhớ, lấy một nỗi buồn hòa với gương mặt hiền từ, ánh mắt thiết tha trong di ảnh của anh.
      Một người nghệ sĩ với ngón đàn ngọt ngào, giọng hát lúc bổng lúc trầm, nàng chừng tỉnh táo. Có phải là anh? Chợt bàng hoàng, hình dáng người chiến sĩ ngày nào làm sao xóa được trong tim, anh hiên ngang, lịch lãm, Hôm nay hình dáng của người nghệ sĩ vóc dáng hao gầy, nhưng nét kiên cường vẫn không mất nơi anh.
“Huấn ơi! “Anh đã về từ ngục tối hay mộ sâu…” thật sự em vẫn còn anh sao???”
      Nàng lảo đảo … len lỏi qua những bàn vào bên trong, hỏi xem có đích thực là anh. Đúng là anh rồi! Tim nàng đau thắt, lòng rối như tơ vò. Đầu óc hỗn loạn. Phải làm sao, hoàn cảnh anh như thế nào, cuộc sống ra sao? Bao nhiêu câu hỏi không tài nào tháo gỡ được.
     Tiếng vỗ tay vang dội thức tỉnh nàng. Anh bước vào, nàng đứng bật dậy nhìn anh trân trối. Người chủ bảo:
- Anh Huấn có người quen tìm.
- Ai thế anh? 
      Anh, vẫn nụ cười đôn hậu, cũng giọng nói ấm nồng, nhưng ánh mắt thiết tha, linh động đã tắt, anh không còn nhận diện ra nàng. Nàng cũng không nhìn được anh vì nhoà nước mắt. Nàng không thốt nên lời, muốn ôm chầm lấy anh, nhưng hoàn cảnh anh có cho phép nàng làm điều đó hay không?
     Dường như anh cũng linh cảm và trong tư thế không thăng bằng, chao đảo. Nàng vội đưa đôi tay mình làm điểm tựa cho anh. Anh lạc giọng hỏi nhỏ :
- Uyên?
      Trong không gian này, với tiếng nhạc xập xình cũng không lấn át được tiếng đập của đôi tim. Im lặng kéo dài, cố ngăn tiếng nấc, nàng run rẩy trong tay anh.
Anh im lặng, hơi thở dồn dập, môi mím chặt hằn trên trán những đường gân nổi cộm nhưng anh lại cố kềm giọng nghẹn ngào, tay anh vỗ nhẹ tay nàng, lời tha thiết dỗ dành.
- Uyên phải không? ... Có phải là Uyên ở Vĩnh Long?
- Dạ! ... Chính em .
      Sắc mặt anh biến đổi như tươi hẳn, như âu lo. Rồi như thuở nào, anh vẫn với giọng chăm sóc êm đềm vì cảm thấy sự xúc động của Uyên trong bàn tay mình, anh nhẹ giọng.
- Bình tĩnh đi em.
      Anh khuyên nàng nhưng anh có bình tĩnh không? Vì đôi tay anh run run xúc động như đang gảy những nốt nhạc vồ dập, và lạnh toát trong tay nàng.
      Nàng không còn kềm chế, oà trong nức nở. Lòng rên rỉ, dòng máu trong người nàng cũng chợt đóng băng. Nỗi nhớ nhung, chờ đợi bao năm, bây giờ bị nỗi vui mừng và xúc động ôm quàng chặt lấy và không còn cục cựa. Để chỉ còn là tiếng thổn thức và nước mắt chảy tràn đi niềm tâm sự. Cả hai lặng đi, không biết bao lâu rồi anh lên tiếng mời Uyên về nhà.

      Theo anh về nhà, căn nhà nhỏ đơn sơ, nhưng ngăn nắp, anh sống với hai người bạn cùng là thương phế binh, đây là căn nhà của một người bạn được đi theo diện HO, thân nhân họ đã cho các anh trú ngụ. Cả đời người không dài bằng mười năm trong lao khổ, đã tàn phá một đời anh, cướp đi đôi mắt của anh. Những dấu tích của kẻ chiến bại đã thành vết sẹo triền miên trên trên đôi mắt thâm sâu một ngày nào. Uyên càng nhìn anh càng nghe lòng tan nát. Nàng hỏi:
- Sao anh trở thành nghệ sĩ? 
- Anh trở về, thì mất tin tức của em, ngoại cũng không còn, một thời gian ngắn đôi mắt anh mờ dần không chữa trị được, may anh có ngón đàn và giọng hát, những bạn bè giúp đỡ cho anh có một công việc làm để sinh nhai. Nhưng em đừng quá bận tâm. Tuy mắt anh không thấy nhưng lòng anh vẫn sáng ngời như ngày nào.Vẫn thấy được những gì mà anh đã từng quí trọng cũng theo ánh sáng mà ra đi. Người trai năm nào cũng vẫn nằm trong anh, nên anh vẫn ngưỡng mặt nhìn đời .
       Càng nói gương mặt anh càng cau sắc lại như dáng dấp của chàng trai kiêu hùng thuở nào. một người bất khuất năm xưa.

      Uyên cho anh biết là từ khi không tìm được anh và tình cảnh nhà tan cửa nát nên nàng phải ra đi. Giờ gặp nhau đây nhưng nàng phải trở về vùng đất mới, nơi mà nàng tìm được những tự do an nhiên dù phải nói bằng tiếng người. Nhớ đến mai phải trơ về, Uyên nghẹn ngào:
- Mai em đi rồi anh. Em sẽ phải làm sao?
- Em bình tĩnh và yên tâm, hãy làm như em đã làm, em đi và em sẽ về mà. Anh luôn là người chờ đợi bước chân em.
- Đấy là điều em nói trước đây.
- Đúng thế, nay chỉ thay đổi vị trí em và anh thôi mà, phải không em!? 
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả, hạnh phúc là những giây phút còn lại này, chúng ta hãy trân quý đi em. Em đừng bận tâm.Tuy khả năng anh kém hơn xưa, nhưng bản năng anh không mất. Anh luôn cố gắng tự tạo một niềm vui để sống.
      Đúng là anh! Can đảm và hiên ngang, kiên cường trong mọi hoàn cảnh sống, sự lanh lẹ, cái tinh tế càng đậm nét trong anh.
- Uyên à, anh không ngại bất cứ chướng vật nào vì anh đã tìm lại đôi mắt mình trong trái tim em.
      Nàng yêu anh như chưa bao giờ được yêu vì nàng cũng tìm được chính mình trong trái tim anh. Ngày nay anh đem tiếng hát mình làm vui cho cuộc đời trong bóng đen tăm tối. Chung quanh tụ điểm này cũng có biết bao trái tim yêu đang thổn thức lắng nghe anh hát. Có khác gì hai người họ cũng đã sống và yêu qua tiếng hát của bà cụ mù lòa trên chuyến phà xưa. Miên man suy nghĩ, nàng chợt giật mình vì tiếng tằng hắng của anh.
- Anh bây giờ già dặn nhiều.
- Thế là từ nay em gọi bằng “chú anh” phải không? 
Hai đứa òa cười, tuổi đời chồng chất, trang sách ký ức cũng khá dày, cùng đọc cho nhau nghe cũng hồi hộp, xúc động lẫn bâng khuâng.
***
      Ba mươi năm sống trên đất tạm dung, thời gian lạnh lùng trôi. Nàng thường thở than “sao mà thời gian dài quá!”. Nhưng đêm nay nàng lại sợ thời gian ngắn ngủi. Ngồi tựa bên anh dường như cả hai không dám thở vì sợ trời sẽ xé tan màn đêm để thắp ánh mặt trời.
- Đêm nay là Rằm phải không em?
      Uyên không trả lời mà ôm chầm anh nức nở. Đôi tay rắn chắc của anh lại xoa dịu nỗi đau, vỗ về ... cả hai không nói nên lời,có lẽ sự yên lặng là hạnh phúc và cần thiết trong lúc này. 
     Bên anh, nàng cảm nhận lòng thanh thản và bình an, phong cách của anh vẫn như hôm nào tiễn nàng nơi bến xe Vĩnh Long, nụ cười đầm ấm, thiết tha, nụ cười anh thay cho bao lời muốn nói, anh truyền cho nàng một sức lực phi thường…để mạnh mẽ bước đi. 

      Trăng đêm nay treo trong vắt nhưng không như trăng của Lý Bạch hay trăng Hàn Mạc Tử. Mà sẽ là trăng của bến nước Cổ Chiên năm nào, soi sáng một dòng sông, xuyên suốt hai tâm hồn cho thuyền tình ghé lại bến mơ.

(1) Thơ của Nguyễn Trung Kiên
(*) Nhạc phẩm Trăng Rụng Xuống Cầu của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ.

Kim Oanh
Melbourne 4/2010
Sáng tác: Trăng Rụng Xuống Cầu
Nhạc Sĩ Hoàng Thi Thơ
Tiếng Hát: Ca Sĩ Ngọc Cẩm Nguyễn Hữu Thiết (Thư trước 1975)
Thực Hiện: Quách Ngọc Triều

 

 ***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét