Vĩnh Long một tỉnh lỵ hiền hòa, thật nên thơ. Nơi đây đã để lại
trong lòng người đến và đi những nỗi nhớ thân thương. Ai qua đây không
một lần khẽ nói:" Vĩnh Long đi dễ khó về".
Và cũng nơi này một trường trung học Tống Phước Hiệp uy nghi, cổ kính, xinh tươi với những hàng cây xanh thắm, nữ sinh với áo trắng mộng mơ.
Một cô bé đã được sống hết một thời ngây thơ trong sáng dưới mái
trường thân yêu này.Thầy cô, lớp học sân trường, hoa lá, đã đến trong
lòng cô bé rất dịu dàng và thân ái.Cô bé hồn nhiên, nụ cười rạng rỡ.Từ
những bước đầu bỡ ngỡ, cô bé đã trưởng thành theo thời gian.
Năm mười lăm tuổi, cô cảm thấy lòng mình có tia nắng lạ, nhẹ len vào hồn một cách êm đềm, làm tim cô xao xuyến.
“Tuổi mười lăm hồn bay giữa phượng”“Aó đôi tà nguyệt bạch trắng ưu tư”
“Mắt khẽ ngó, đã nghe lòng bối rối”
“Môi ô mai xao xuyến…dường như!”
(Không rõ tên Tác Giả)
(Tống Phước Hiệp - 1973)
Ô hay! Cô bé biết suy tư? “Không đâu!” tự nhủ lòng, có lẽ chỉ một
thoáng mơ mộng vu vơ thôi. “Học đi cô bé học cho ngoan, kẻo trượt thi
đấy!”
Mùa Hè lặng lẽ trôi qua. Mùa Hè nay không như những mùa của năm
trước, một nỗi buồn len lén vào hồn, niềm nhớ nhung, những bâng khuâng
và cô bé mong ngày tựu trường chóng đến.
Mùa học mới bắt đầu, cô bé thêm một tuổi mới, mười sáu tuổi, tuổi
đẹp nhất của người con gái, người ta thường bảo đó là tuổi trăng tròn,
đẹp tinh khôi, lòng cô cũng đổi mới. Cô bé cảm thấy tim mình rung
động. Cô đã thương một người! Một người mà trời đã dành cho cô, cũng như
cô người này có một nụ cười hồn nhiên, rạng rỡ, đầm ấm như tia nắng ban
mai, nét thư sinh nho nhã, hiền lành, mộc mạc làm lòng cô bé xôn xao.
Màu áo trắng đơn sơ đã ghi đậm nét vào lòng cô bé thơ ngây ấy.
“Năm xưa ta có tuổi hoa niên”
“Sống rất vô tư mộng rất hiền”
“Thu cả lòng người trong ánh mắt”
“Nụ cười rạng rỡ vẻ hồn nhiên”
(Không rõ tên Tác Giả)
Cảm ơn nắng đã sưởi ấm tình này, cảm ơn gió đã mang người
đến cho cô. Một ánh mắt chan hòa thương mến, những lần vô tình gặp gỡ.
Nhưng chỉ mình cô biết thôi, tình yêu ấy cô bé chỉ ấp ủ trong lòng không
dám hé môi, một mối tình âm thầm, tinh anh và êm ái…
Người ấy đến thật nhanh và đã mang tuổi ngây thơ của cô bé đi.
Lòng vấn vương mất rồi! Và cũng chính người ấy đem đến cho cô tự tin, hy
vọng, tình yêu ấy sưởi ấm lòng, cô cảm nhận cuộc đời mình rất là hiền
hoà và hạnh phúc.
Mỗi buổi đến trường, cô bé chỉ cần nhìn ánh mắt, nụ cười, nghe
được tiếng nói của người cô bé thương, bao nhiêu nỗi muộn phiền đều tan
biến.
Cô bé ơi! Sao không nói? Vâng! Không dám nói,vì cô bé lo sợ, người
ấy biết được thì sẽ biến mất đi, rồi cô sẽ không còn được nhìn thấy
người ta nữa, vì cô còn nhỏ bé quá, tay cô toàn là sách vở, nên làm lòng
cô ngần ngại… Nhưng cô bé không chút muộn phiền, cô vui lắm, vui với
những gì đang có. Nhớ nhung thì cô càng học. Học thật nhiều để được nói
tiếng yêu thương, cô bé đã gom thương yêu vào trong sách vở, chở cho đầy
những hạnh phúc trong tim.
"Rồi từ hôm ấy người ngoan như giấc mộng
Đến bên tôi trong những lúc học bài
Mùa thi ơi nhè nhẹ ở trên vai
Đừng rớt đấy mà lòng tôi rối chỉ”
(Không rõ tên Tác Giả)
(Tống Phước Hiệp 1975)
Ước mơ của cô bé thật đơn sơ và giản dị, mơ một ngày thành tài, cô
sẽ tìm đến và nói rõ lòng cô. Mối tình đầu tuy không như lòng cô mong
mỏi nhưng cô bé vẫn vui với những gì cô nhận được, những gì cô đã ấp
yêu. Yêu chân tình, trong sáng.
Thời gian không chờ đợi một ai. Người ấy vô tình không hay biết,
và từ từ mỗi lúc một xa, người đi như một áng mây trôi và trôi mãi mãi.
Ánh nắng chan hòa của cô bé ngày xưa cũng từ từ đi vào hoàng hôn. Nắng
đã tắt trong nỗi sầu quay quắt, và hương vẫn tỏa bay trong trí nhớ nhỏ
nhoi này..
"Tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi”
(Xuân Diệu)
Năm 1975, thời cuộc đã tàn nhẫn đã cướp đi của cô những thương
yêu, mơ mộng,và mang người cô đi mất hút.Cô bé không biết người ấy đi về
đâu? Chưa kịp nói một lời chào thì đã biệt ly. Mùa thu 1979, cô bé cũng
rời bỏ quê hương tìm hai chữ Tự Do, đến một nơi không định đến, dù
cô biết rằng rủi nhiều may ít. Ra đi mà không biết bao giờ sẽ trở lại.
“Chờ hoài nhau trong mơ
Nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa
Một mùa thu xa vắng
Như mơ hồ,về trong đêm tối
Cố nhân xa rồi, có ai về lối xưa?”
(Cung Tiến)
"Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng
Thương hoài ngàn năm”
Hành trang mang theo, cô bé chỉ có một hình ảnh Ba mẹ, mối
tình đầu và kỷ niệm tuổi thơ trong ngôi trường mang tên Tống Phước
Hiệp.Thầy cô, bạn bè, lớp học, sân trường đầy ắp thương yêu. Ngày xưa cô
bé có mái tóc ngắn ngổ ngáo, vô tư nhưng từ khi cô bé vướng ưu phiền,
biết buồn, biết vấn vương. Cô bé đã giấu muộn phiền mình vào trong mái
tóc dài. Dài… như nỗi buồn của cô…
"Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng
Thương hoài ngàn năm”
(Phạm Duy)
Những năm sống lưu lạc nơi đất người, cũng chính nhờ hành
trang này đã giúp cô trải qua bao nỗi buồn nhớ, gian khổ, cám dỗ, hiểm
nguy. Hành trang giúp cô thêm sức mạnh để chống chọi với đời trong đôi
bàn tay yếu đuối. Nhưng lạ thay! Ký ức đôi lúc như một điều kỳ diệu cho
cô một nơi ẩn náu, nuôi dưỡng niềm mơ ước dù mong manh. Đôi khi ký ức
cũng là con dao hai lưỡi tình cờ khứa nhẹ tim cô đau xót…muốn gào to để
cho tan đi phiền não. Không! Không một ai để cô trút nỗi lòng, lắng nghe
cô nói dù chỉ một giây phút nào thôi. Nhưng làm sao cô có thể mở lời?
Làm sao ai có thể hiểu được cô.
Rồi từ dạo ấy cuộc sống cô trở nên thầm lặng, cô say mê âm nhạc,
văn thơ vì đó là nơi cô có thể nương tựa cho đời mình thêm tươi sáng,
những tác phẩm những dòng nhạc là tâm tình cô muốn nói, và cũng là những
ước mơ thầm kín cô được người khác nói thay cô.
(Tống Phước Hiệp 2002)
Xuân xưa mang cho cô màu áo mới, nụ cười tươi, rộn ràng.Nay đã úa màu, héo hắt.
Hạ xưa mang cho cô nỗi dịu dàng, nắng vàng hoa phượng đỏ trải lối
cô đi, một cách nhẹ nhàng êm ái. Giờ đây nắng đốt rát tim cô, nắng rực
bầu trời mà sao lòng cô giá buốt.
Thu xưa thay lá, lá vàng rơi cô ôm về ép vào trang vở, nâng niu như gửi gắm một tình yêu, âu yếm hẹn chờ. Lá xanh che những bước chân cô khỏi vụn về vấp ngã. Giờ đây nhìn những chiếc lá thu rơi, buồn thảm thiết như cuộc tình không cánh mà bay…vô tình, lặng lẽ! Đếm những lá vàng rơi như thầm đếm những chờ mong, nhớ về người thương mệt mỏi, khắc khoải hoài mơ.. .Tất cả ngoài tầm tay với. Người ơi! Có biết lòng cô bé một đời hiu quạnh!? Thời gian ơi! Sao không dừng lại, để tâm hồn này không thấy cô đơn…
“Em lạc lõng giữa trăm nghìn sợi tóc rối
Sợi biết buồn, sợi nhớ vướng sợi thương”
Thu xưa thay lá, lá vàng rơi cô ôm về ép vào trang vở, nâng niu như gửi gắm một tình yêu, âu yếm hẹn chờ. Lá xanh che những bước chân cô khỏi vụn về vấp ngã. Giờ đây nhìn những chiếc lá thu rơi, buồn thảm thiết như cuộc tình không cánh mà bay…vô tình, lặng lẽ! Đếm những lá vàng rơi như thầm đếm những chờ mong, nhớ về người thương mệt mỏi, khắc khoải hoài mơ.. .Tất cả ngoài tầm tay với. Người ơi! Có biết lòng cô bé một đời hiu quạnh!? Thời gian ơi! Sao không dừng lại, để tâm hồn này không thấy cô đơn…
“Em lạc lõng giữa trăm nghìn sợi tóc rối
Sợi biết buồn, sợi nhớ vướng sợi thương”
(Không rõ tên Tác Giả)
Mùa Đông xưa, trên con đường đi học, trời hanh hanh lạnh, cô cảm thấy lòng mình ấm áp vô ngần, vì tia nắng lạ ban mai, một vấn vương một bâng khuâng khó tả - Giờ đây gió lạnh làm lòng cô băng giá, nắng đã tắt, cố sưởi lòng mình, hình như đã quá muộn để thắp lên một tia nắng sắp lụi tàn.
“Không hẹn mà đến không chờ mà đi
Bốn mùa thay lá, thay hoa, thay cả đời ta”
Mùa Đông xưa, trên con đường đi học, trời hanh hanh lạnh, cô cảm thấy lòng mình ấm áp vô ngần, vì tia nắng lạ ban mai, một vấn vương một bâng khuâng khó tả - Giờ đây gió lạnh làm lòng cô băng giá, nắng đã tắt, cố sưởi lòng mình, hình như đã quá muộn để thắp lên một tia nắng sắp lụi tàn.
“Không hẹn mà đến không chờ mà đi
Bốn mùa thay lá, thay hoa, thay cả đời ta”
(Trịnh Công Sơn)
Thời gian cứ dần trôi.Có những lúc muộn phiền nhớ nhung, cô bé nhẹ mở những trang ký ức để tìm một niềm vui, một sức sống. Môt năm,.hai năm, ba năm...sự mong chờ, tìm kiếm hoàn toàn vô vọng.
Cô bé phải xếp kỷ niệm của mình vào một góc trong tim. Tự nhủ rằng: “Hãy cố quên”. Quên! Chính là món quà quý nhất mình dành cho người đó. Thế là cô bé đã "xếp tàng y lại để dành hơi ". Ai bảo ngày xưa cô bé dại khờ, sao không nói. Giờ thì đã quá muộn màng rồi cô bé ơi!!!
Cuộc sống nơi xứ người dồn dập, bận rộn, bổn phận, trách nhiệm, cô bé tự bảo nếu yêu người ta phải yêu ta, sống cho có ý nghĩa, sống vui tươi. Thôi thì "Tóc mai em dấu ưu hoài". Giữ cho người một hy vong… dù rất mong manh.
Năm năm sau, vào một mùa xuân, cô bé có một tình yêu, và bắt đầu bổn phận mới, trách nhiệm mới, cô bé giã từ thơ ngây của những ngày xanh.
"Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc vui"
Thời gian cứ dần trôi.Có những lúc muộn phiền nhớ nhung, cô bé nhẹ mở những trang ký ức để tìm một niềm vui, một sức sống. Môt năm,.hai năm, ba năm...sự mong chờ, tìm kiếm hoàn toàn vô vọng.
Cô bé phải xếp kỷ niệm của mình vào một góc trong tim. Tự nhủ rằng: “Hãy cố quên”. Quên! Chính là món quà quý nhất mình dành cho người đó. Thế là cô bé đã "xếp tàng y lại để dành hơi ". Ai bảo ngày xưa cô bé dại khờ, sao không nói. Giờ thì đã quá muộn màng rồi cô bé ơi!!!
Cuộc sống nơi xứ người dồn dập, bận rộn, bổn phận, trách nhiệm, cô bé tự bảo nếu yêu người ta phải yêu ta, sống cho có ý nghĩa, sống vui tươi. Thôi thì "Tóc mai em dấu ưu hoài". Giữ cho người một hy vong… dù rất mong manh.
Năm năm sau, vào một mùa xuân, cô bé có một tình yêu, và bắt đầu bổn phận mới, trách nhiệm mới, cô bé giã từ thơ ngây của những ngày xanh.
"Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc vui"
(Hàn Mặc Tử)
Người con gái ấy ngày nay đã hơn nửa đời người. Nàng chỉ mơ ước một lần được trở lại quê nhà, trường xưa thăm lại thầy cô, bạn bè cũ, và một kỷ niệm khó phôi pha. Không gì đau khổ cho bằng khi mất đi trí nhớ. Nhưng người nhớ quá nhiều kỷ niệm thì cũng lắm khổ đau. Dù biết tìm về hồi ức là một niềm đau nhưng không thể nào bắt nàng phải chia xa.
“Tôi trở về gom góp từng kỷ niệm”
Những nỗi buồn và cả những niềm vui
Làm hành trang đi nốt nửa cuộc đời
Làm hơi thở hồi sinh tim đã chết”
Người con gái ấy ngày nay đã hơn nửa đời người. Nàng chỉ mơ ước một lần được trở lại quê nhà, trường xưa thăm lại thầy cô, bạn bè cũ, và một kỷ niệm khó phôi pha. Không gì đau khổ cho bằng khi mất đi trí nhớ. Nhưng người nhớ quá nhiều kỷ niệm thì cũng lắm khổ đau. Dù biết tìm về hồi ức là một niềm đau nhưng không thể nào bắt nàng phải chia xa.
“Tôi trở về gom góp từng kỷ niệm”
Những nỗi buồn và cả những niềm vui
Làm hành trang đi nốt nửa cuộc đời
Làm hơi thở hồi sinh tim đã chết”
(Không rõ tên Tác Giả)
(Tống Phước Hiệp 2002)
Một buổi trưa, vào một mùa thi. Nàng đã về quê và trở lại chốn
xưa. Một cảm giác dâng trào, rộn rã, ngậm ngùi..bao cảm xúc ùa vào lòng.
Nàng không xác định được.Trường xưa vẫn còn đó tên đã mất rồi, vẫn hiền
hòa mà sắc màu đã đổi thay.Hai hàng điệp già nằm im lìm vì vắng bóng
người thân xưa. Hàng phượng hoa đỏ rực, nhưng trái tim của cô bé ngày
xưa đã úa màu. Màu áo trắng năm xưa đã trở thành màu trang vở cũ.
Phòng Hiệu Trưởng, Phòng Giáo Sư, Phòng Giám Thị...Tất cả mất hết rồi những gương mặt thương yêu. Giờ xa lạ quá!
Lần bước vào dãy lớp Đệ Thất, Lục, Ngũ, Tứ, ngày xưa, những bước
chân nàng đã hằn in nơi ấy, tung tăng, thanh thoát. Giờ sao quá nặng nề,
nàng lê từng bước lòng nặng sầu đau.
Bước chân lên cầu thang lần đến Thư Viện, Phòng Thí Nghiệm, Phòng
Sinh Ngữ..mỗi bước chân nàng đi thì ký ức lại quay về. Thầy cô, bạn bè,
hình ảnh người áo trắng năm xưa hiện dần ra trước mắt. Dọc hành lang lớp
Đệ Tam, Nhị, Đệ Nhất, hình ảnh dần dần mờ nhạt. Nàng chợt cảm má mình
âm ấm. Thì ra nàng đã khóc..khóc như chưa bao giờ được khóc…
Bỗng nhiên có người đến hỏi: “Cô là ai? Người lạ không được vào đây”.
Nàng quệt vội nước mắt: “Xin thầy cho em được ở lại đây một chút, em từ xa về muốn thăm lại trường xưa”.Nhìn Nàng đang khóc, ông vội nói nhanh: “Thôi được, nhưng cô phải rời khỏi đây trước giờ lớp chiều bắt đầu”. “Cảm ơn thầy”.
Nàng đã vội quay lưng và khóc… khóc nhiều hơn.....Ngày xưa đây là ngôi
nhà thứ hai của nàng cơ mà, hai buổi đi về, tự do, nô đùa có ai cấm nàng
đâu.Thế mà hôm nay sao lạnh lùng quá!!!
Tống Phước Hiệp Lớp 12D8 (Đệ Nhất A4 thời Cộng Hoà)
Vào lớp học của ngày nào ngồi lại nơi chỗ cũ, đôi tay vuốt ve
chiếc bàn. Cảm giác nhẹ nhàng không sao tả hết. Sao mà thân thương quá!
Sao mà êm đềm quá! Và cũng buồn da diết quá!. Còn ai đâu chỉ một mình
đối diện với bảng đen.
Đây là lớp đầy kỷ niệm và cũng là lần đầu cô bé năm xưa đã biết
yêu. Bỗng tiếng hát ai văng vẳng từ dãy nhà dưới đường vọng lên lớp học,
như xé nát cõi lòng nàng.
“Chia cho ai một đời tôi,
một cay đắng, một niềm vui, một buồn
Chia cho ai một đời thơ,
một đam mê, một dại khờ, một tôi
Chỉ còn cỏ mọc bên trời,
một bông hoa nhỏ lặng rơi ướt đầm”
( Thơ Nguyễn Trọng Tạọ - Phổ nhạc Phú Quang)
Giờ điểm học đã bắt đầu.Nàng thơ thẩn ra về.
Tạm biệt trường xưa - Yêu dấu!
Tạm biệt lớp học - Thân thương!
Tạm biệt những cây phượng già che chở đóa hoa yêu những mùa nắng hạ.
Tạm biệt hai hàng điệp vàng, những chiếc lá xanh đã che mát tuổi thơ
ngây, đã cùng gió vuốt ve những tà áo tinh khôi.Tạm biệt hình bóng người
áo trắng năm xưa, đã một thời để lại nơi nàng một kỷ niệm không phai.
“Lối xưa nào bước chân người
Về qua bỡ ngỡ phượng rơi ngập đường
Chút tình vụng dại còn vương
Tìm màu áo cũ, sân trường hắt hiu”
“Lối xưa nào bước chân người
Về qua bỡ ngỡ phượng rơi ngập đường
Chút tình vụng dại còn vương
Tìm màu áo cũ, sân trường hắt hiu”
(Không rõ tên Tác Giả)
Tạm biệt quê hương, nàng trở về với những ngày như mọi ngày nơi quê hương thứ hai xa mịt mù.
"Nghìn trùng xa cách ,người cuối chân trời
Đường dài hạnh phúc cầu chúc cho người”
(Phạm Duy)
Vâng! Nàng chỉ còn biết nguyện cầu cho người ấy mọi điều, hạnh
phúc, may mắn, và bình an…Người ở đâu? Đã ra đi hay còn lại chốn xưa?
Đó là niềm lo âu, khắc khoải của nàng.
Đôi lúc nàng cảm thấy ray rứt khôn nguôi, nàng không biết làm sao và
làm cách nào để xóa đi ký ức??? Nhưng tình yêu nó có lý lẽ riêng của nó
mà lý trí không thể nào hiểu được.Và dù biết rằng:
"Không ai tắm được hai lần trên một dòng sôngMà em thì bơi mãi trong một dòng ký ức" .
(Từ Công Phụng)
Tình không thực tế nên tình mơ
Tình trong giấc mộng nên tiếc nhớ
Tình vẫn nguyên như thuở đợi chờ".
Ba mươi năm sau, vào một chiều cuối Đông, một món quà của Thiên
Chúa, có lẽ Chúa cũng đã mềm lòng với sự tha thiết van xin, Chúa cũng
thấu lòng khắc khoải hoài mong của nàng. Món quà quý nhất mà nàng không
nghĩ đến là mình được ban tặng. Một người đến, thật diệu kỳ!.
Họ đã tìm được nhau. Điện thoại reo vang, cũng giọng nói, tiếng
cười ngày nào, rộn rã hân hoan.Tất cả kỷ niệm hình ảnh tưởng đã phai mờ
theo thời gian. Không! Tất cả lần lượt kéo về trong ký ức.Tuy cách xa
nhau một vòng quay trái đất. Nhưng nàng cảm thấy hai người gặp nhau ở
đỉnh của tâm hồn.
"Bỗng gặp lại nhau cuối cơn đau
Ươm lại tơ duyên đã úa mầu
Tình xưa ai dệt ngàn sợi nắng
Sưởi ấm niềm mơ giấc mộng đầu"
"Bỗng gặp lại nhau cuối cơn đau
Ươm lại tơ duyên đã úa mầu
Tình xưa ai dệt ngàn sợi nắng
Sưởi ấm niềm mơ giấc mộng đầu"
(Không rõ tên Tác Giả)
Nàng rất vui, dù chỉ vài lời thăm hỏi ngắn ngủi, nhưng cũng đủ ôn
lại thời xa xưa, với nhiều kỷ niệm vui buồn nơi mái trường. Bây giờ tóc
đã điểm sương, hoàn cảnh không cho phép nàng khơi lại chuyện năm xưa.
Nàng vẫn im lặng như thuở nào, người ấy cũng vô tình không hay biết.
Nàng đã bằng lòng làm người khờ dại thuở xa xưa.
"Tình còn dang dở rất nên thơTình không thực tế nên tình mơ
Tình trong giấc mộng nên tiếc nhớ
Tình vẫn nguyên như thuở đợi chờ".
(Không rõ tên Tác Giả)
(Nắng Vẫn đi trên những hành lang Tống Phước Hiệp)
Nàng chỉ cầu xin Thượng Đế, cho nàng được giữ lại một chút hương
xưa, một tia nắng ấm, một hình ảnh để làm quà cho người đó. Dù món quà
không được gửi đi. Ngày nay họ là đôi bạn thân thiết nhất. Nàng vui nhất,
hài lòng và toại nguyện nhất, những gì nàng cầu nguyện cho người ấy,
trở thành sự thật. Cũng như nàng người ấy có một mái ấm gia đình, một
cuộc sống vững vàng,và đầy nghị lực. Thế thì nàng đâu còn gì phiền muộn,
ưu tư, khắc khoải. Mỗi người họ đều có một tổ ấm và cuộc đời êm ả. Cảm
ơn Chúa! Đã cho nàng một niềm tin yêu mãnh liệt, cảm ơn đời và cảm ơn
người đã mang đi bao nỗi ray rứt, khắc khoải, muộn phiền từ những năm
xưa đi.. đi xa tít.
Mùa Xuân đến mang cho nàng nắng ấm, nắng chan hòa. Bài hát năm xưa
nàng đã một lần khẽ hát cho người áo trắng “Nắng Thủy Tinh”, tinh anh
trong suốt như mối tình nàng.
“Ngàn cây thắp nến lên hai hàng
Và nắng bây giờ trong mắt em”
(Trịnh Công Sơn)
Dư âm ngày tháng xa xưa sẽ là những cung đàn êm ái cho ngày mai,
và mãi mãi cho một đời người còn lại. Nàng hy vọng tháng ngày còn lai
cuối đời, tình bạn này luôn luôn thắm thiết, mãi mãi trong sáng như thuở
nào.
Chiều nay, ngồi nhìn ra cửa, hoàng hôn đang xuống, nhưng nàng vẫn còn tìm được một vệt nắng ửng hồng đổ xuống hàng hiên.
Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét