Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Tình Người Phố Núi Cali


( Nữ sinh Pleime - Pleiku)

“Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông..”*

      Mỗi khi nghe những lời hát phổ từ thơ của nhà thơ Vũ Hữu Định, tôi không sao quên được những ngày anh trai tôi đóng ở Pleiku, anh thường viết thư về cho em gái kể về Phố Núi.
“Căn gác tuy nhỏ nhưng ngăn nắp, xinh xắn, cửa sổ hướng đông nam, tràn ngập ánh nắng ban mai, đôi khi lẫn ít sương mù, làm cho căn phòng huyền ảo và long lanh hơn, xa dưới là thung lũng có dòng suối róc rách, cạnh những hàng thông reo vi vu về đêm. Ôi! quyến rũ tuổi trẻ, vui vẻ chấp nhận xa nhà.”.**
      Hình ảnh những nữ sinh Pleime với tà áo trắng quyện trong sương mù …ngôi trường bên đồi cỏ…. đẹp trong mắt anh. Anh yêu Pleiku và anh muốn biến em gái mình cũng là em Pleiku má đỏ môi hồng chăng?!
      Quà anh mang về cho em gái chiếc gùi, sợi dây thắt lưng, những khúc sarong, chị em gái tôi thường may áo, dùng dây cột tóc hay làm dây nịch, một thời Hippy le lói, đặc sắc lắm vì ở Đồng Bằng làm gì tìm ra.
      Khi về phép, nhìn em gái không mang dép, anh bảo: “ Con gái đừng lội đất nứt chân hết, ra Pleiku xem gót chân con gái ở đó đỏ như son”. Ông Vũ Hữu Định tả em Pleiku má đỏ môi hồng còn anh thấy đỏ cả gót chân. Yêu lắm thế hả anh tôi?!
      Cái độ tuổi mới lớn của tôi được nghe anh tả thành phố mù sương, mưa thấm đất thấm cả hồn, lòng thầm mơ mộng, thẩn thờ với khung cảnh nên thơ của vùng Cao Nguyên Phố Núi, rồi mơ dáng mình đẹp như em gái Pleime của anh, để rồi từ đó tôi đã lây cái bệnh yêu của anh khi nào không hay.
Mấy mươi năm xa rời, anh liên lạc được với Phố Núi Hải Ngoại, anh lại rủ rê em gái lang thang về miền núi của anh. Tôi đến và đi không được, có phải chăng tôi đã bị bùn đỏ dán chân…và… nhuốm đỏ luôn cả tim tôi!

      Ngày đầu tiên bước vào Diễn Đàn phonuipleiku.org nhìn hình ảnh cô Sơn Nữ mang gùi lên rẫy, cô nữ sinh áo trắng môi hồng thẹn thùng, cánh chim trời tung cánh băng đồi mộng, Biển Hồ soi bóng Pleiku, tôi như người lữ khách lạc vào vùng trời lạ chợt buông lời ca tụng giai nhân. “ Pleiku Diễm Tuyệt!”. 
(Bài thơ được anh Trần Đại Bản phổ nhạc: https://www.youtube.com/watch?v=S9QIiQclyt4)

Ta biết em! Pleiku một thuở
Tuổi mười lăm trăng nở giữa trời
Ta tuổi đời vướng bụi chiều rơi
Cầu sinh tử lập loè sáng tối
Em Pleiku! Thiết tha tên gọi
Chẳng ngại ngần vội tỏ lời yêu
Mê say đắm! Pleiku dáng liễu
Trong cõi tình không thiếu giai nhân
Em Pleiku! Yêu em lận đận
Ly hương sầu tủi phận từ ly
Ước nguyền được làm cánh chim di
Băng ngàn dặm ôm ghì Phố Núi
Em Pleiku! Tình yêu lần cuối
Trái tim nồng không tuổi chiều phai
Vẫn sương che đẹp nét trang đài
Vẫn dáng ngọc mày ngài diễm tuyệt!

Phải chăng tôi đã gửi hồn mình cho Phố Núi Mù Sương!

(Biển San Diego - Kim Oanh)

“ Phố Núi cao phố núi đầy sương
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ….”*

      Từ trước đến nay chúng ta thường nghe câu hát này, nhưng rồi hôm nay tôi chợt nhận ra “ Phố xá rất xa mà phố vẫn tình thân” tôi đã đi từ Úc Châu sang Canada, qua Houston và cuối cùng đến được Phố núi tình thân. Thế là “đi hai mươi hai tiếng đồng hồ mới về chốn cũ” đấy phố Núi Cali ạ!
Ngày 12/8/2012 đến Los, khi từ phi trường Liên đưa về thẳng nhà chị Minh Hương, Thu Đào ân cần đã mời tôi dự một tiệc Hội Ngộ Hè 2012 của Hội Ái Hữu Cựu Nữ Sinh Gia Long – Nam Cali được tổ chức tại Nhà Hàng Seafood Palace. Nơi đây tôi được hân hạnh gặp anh Võ Ý, lần đầu gặp anh, qua lời chào hỏi tôi được anh gọi là người phố núi Melbourne. Cám ơn anh Võ Ý gọi em là người Phố Núi! Gặp được anh “vaothu” cũng đã đôi lần trao đổi với nhau trong Diễn đàn, nhưng tôi ngỡ là Vào Thu, nhưng anh cho biết khi Thu Đào mời anh tham gia “ vào thử ‘ xem phố núi sinh hoạt ra sao.
Rất thích thú khi tiếng Việt mình không bỏ dấu từ “vàothử” trở thành “vàothu” . Rất thơ đấy chứ!
Trong không khí náo nhiệt và trang trọng, thức ăn ngon ngoài ra đêm văn nghệ lôi cuốn khách tham dự, qua những tràng pháo tay cho những màn trình diễn áo dài, ca kịch và tiếng cười rộn rã luôn.
Tôi hòa mình vào với sinh hoạt của trường bạn mà quên đi mình chỉ là thân hữu đêm nay.

      Đến Los có trở ngại về di chuyển, Thu Đào nghe tôi muốn đi xe đò Hoàng về vùng San José để thăm anh trai của tôi nhưng bất tiện vì xe công cộng. Thu Đào nhanh trí sắp xếp ngay, đêm mai tôi đến nhà chị Minh Hương ngủ để chị đưa tôi đến bến xe đò Hoàng. Chị Minh Hương cũng nhanh tình cho tôi tá túc một đêm dù tôi chưa bao giờ quen chị. Chị cho tôi giây phút thoải mái tự nhiên.
      Suốt ngày đi viếng Disneyland nên khi về đến nhà chị mệt nhừ. Tôi ngủ sớm, nằm bên cạnh, chị ngồi kế bên viết bài, tôi ngủ lúc nào không hay… sáng ra mới thầy chị nằm cạnh mình. Tự nhiên quá đi chị Minh Hương há!
      Ngoài ra tôi cũng có dịp gặp anh chị Mây Ngàn, vợ chồng Dung Mỹ ở Houston, Phùng Thị Hoa, tất cả chỉ mới lần đầu gặp gỡ nhưng như quen từ thuở nào. Hoa tiếp đón rất nhiệt tình!
Chẳng những tôi có một kỷ niệm đẹp mà cảm xúc cũng dạt dào.

Cà Phê Nhớ San Diego
Anh chị NamThư,Diệu Thảo, Chị Đào, Anh Phong( Đồng hương Vĩnh Long) Kim Oanh, Thu Đào, anh Tuấn, anh Võ Ý, anh Khiếu Long
Hoa và Oanh

      Sau ba ngày đi thăm anh trai về, Thu Đào, anh Võ Ý lại đưa tôi về vùng biển nắng nơi đây cũng được diện kiến thêm những anh chị đã từng trò chuyện, vui đùa, thơ thẩn cùng nhau nơi Diễn Đàn Phố Núi. Anh Khiếu Long, anh Tuấn, anh chị Nam Thư tiếp đón chúng tôi với tất cả chân tình, tôi không cảm thấy mình lạc lõng nơi đây. Bên quán càphê mà tôi gọi là Quán Cà Phê Nhớ. Vâng nhớ lắm nụ cười dòn, nhớ được nghe ké những kỷ niệm của một thời các anh chị ở Pleiku.
Cũng nơi đây tình cờ tôi gặp lại đồng hương Vĩnh Long, anh chị Phong. Quả nhiên trái đất tròn!
Rời quán càfé chúng tôi được anh Khiếu Long thết đãi buổi ăn trưa, cùng ngồi chiếc bàn dài nhưng tình cảm cho nhau rất tròn vẹn.
      Tạm chia tay anh Khiếu Long và anh Tuấn, chúng tôi được anh chị Nam Thư đưa đến biển, vùng biển xanh tươi mát, xua tan cơn nóng oi bức, lòng người cũng thư thản bình yên.


Em lắng nghe tiếng gió thì thầm
Như tiếng lòng chầm chậm lời ru
Tìm được không trong lớp biển mù
Phố Núi cũ Pleiku tình mộng?



Ai dõi tìm hình bóng nhòa phai
Sóng buồn khẽ buông tiếng thở dài
Con nước tình trôi hoài vô định
Đá chợt trở mình khóc thương Ai

Biển sóng San Diego nắng soi hồn
Tóc mùa phai ánh buổi hoàng hôn
Tìm vui nơi phố người rất lạ
Chợt thấy lòng sầu tách khơi xa…




Diệu Thảo, Thu Đào, Minh Thư, Kim Oanh
Hải âu cất tiếng hót gọi mời
Rộn rã nhịp đời bước chân vui
Một lần đến nụ cười vang vọng
Khắc mãi lòng hình bóng Pleime!

      Chiều dần trôi, chúng tôi trở về nhà anh chị Nam Thư dùng cơm. Chị Thư vừa ca hay vừa khéo léo, xoay chuyển nhanh nhẹn đã có bữa ăn tươm tất. Ngon miệng, dòn dã tiếng cười. Ăn xong được nghe anh Nam đàn chị Thư hát còn gì vui hơn, đẹp hơn.
Anh Nam tập dợt tài tình, với bài do anh sáng tác “Nhớ Pleiku” rồi xuất thần có ban họp ca ra đời, anh Võ Ý làm MC. Trong khung cảnh ấm áp và đầy tình người, nên khách phương xa cũng quên đi giờ giấc, dù có anh Võ Ý nhắc nhở đêm khuya nhưng chủ nhà nào có cho khách dời chân đâu nào.

      Vì đâu……
…. Khu vườn xanh mướt những trái Thanh Long đỏ khoe màu, cả ruột cũng đỏ au. Hoa Quỳnh cũng trổ trái màu như son. Lần đầu tôi được tận mắt nhìn.
Phải chăng trái tim người trồng cây đầy tình, nên trái cũng không phụ lòng sanh quả ngọt ngon! Riêng tôi thì ăn quả ngọt lại nhớ người trồng cây!

      Đây là một chuyến đi vô cùng ý nghĩa đối với tôi. Cảm ơn quý anh chị Phố Núi Cali!. Cảm ơn Người Phố Núi và Tình Người Phố Núi đã để lại trong lòng Kim Oanh những hình ảnh khó quên, chân tình ấm nồng nơi xứ người và âm vang vọng mãi…..
“ Xin cảm ơn Thành Phố có em” , nay Kim Oanh đã về nhà ở Melbourne – Úc Châu xa lơ xa lắc nhưng vẫn còn “ chút gì để nhớ để thương”!



Vợ chồng anh chị Nam Thư


Kim Oanh
Úc Châu 28/09/2012
* Thơ Vũ Hữu Định
** Từ lá thơ của anh trai Lê Kim Hiệp - Pleiku 1973

 ***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét