Việt Nam bây giờ đang là mùa Hạ.
Những cánh Hoa Học Trò tô điểm, chen lá trên cành, như để đón và đưa một Người về lại với quê hương. Cùng tiễn đưa Anh là tiếng ve sầu tấu khúc chia ly.
Sinh ly có thể tránh, nhưng tử biệt sao khác được lẽ thường!
Anh Quách Ngọc Vân với bút hiệu Anh Vân, (Quách Tố Vương), chào đời ngày 24 tháng 4 năm 1938, tại Vĩnh Lợi, tỉnh Bạc Liêu.
Anh đã miên viễn ra đi vào ngày 31.07.2010, lúc 09:57 sáng tại California, Hoa Kỳ. Như một vì sao chợt tắt trên vòm trời Việt Nam!
Việt Nam, nơi Anh được sinh ra, khổ công gìn giữ, nhưng phải lìa xa
trong bức tử. Sự ra đi của Anh là một tiếc nuối ngẩn ngơ cho riêng
“khung trời” Tống Phước Hiệp và có lẽ cho cả những ai cùng đồng hành với
Anh trên bước đường chinh chiến.
Sự mầu nhiệm của cuộc sống, phải chăng được tính bằng những cơ duyên gặp gỡ và những mệnh số được gắn bó trong đời người?
Anh từng là giáo sinh của trường Sư Phạm Vĩnh Long. Anh đã dìu dắt
bao đứa trẻ, những hành trang được Anh trao ban để vào đời. Rồi cũng
chính Anh, người cựu sĩ quan Sư Đoàn 9 Bộ Binh kiêu hùng, một lần nữa,
quay trở về đất Vĩnh, căn cứ đóng quân tại Long Hồ, nguyện làm người giữ
an bình cho lớp người trẻ cắp sách đến trường. Ngày tang thương đến,
ngậm ngùi xếp chinh y nhưng ngòi bút anh vẫn kiên cường đã mang cả hoa
trái văn chương đến cùng độc giả và tấm lòng thiết tha đến mọi người
Việt Nam, nhất là cựu học sinh và người Vĩnh Long.
Anh đã đến Trang Nhà Tống Phước Hiệp.com bằng sự chia xẻ, đóng góp
nhiệt tình không mệt mỏi với những “đứa con tinh thần” của Anh, cùng sự
mời gọi hợp tác của các cây bút vang tiếng, tạo nên Trang nhà có được
như ngày hôm nay.
Một điều rất chắc chắn, không có Anh trang Tống Phước Hiệp.com khó
đi vào lòng người nơi quê nhà cũng như phương trời hải ngoại.
Một thời để yêu! Anh đã hết lòng yêu thương dìu dắt. Anh đã hy sinh
thời tuổi trẻ, Anh dấn thân cho người, xả thân cho đời.
Một thời để chết, chỉ riêng mình Anh với những cơn đau tột cùng.
Anh bước vào đời khi đất trời chuyển Hạ và ra khỏi cuộc đời cũng
vào lúc phượng trổ hoa. Phải chăng Anh đã để lại cho đời sự sắc sảo,
rực rỡ của một loài hoa mang tên Hoa Học Trò.
Hương
linh Anh hòa vào âm ba rỉ rả của tiếng ve sầu, tiếc thương về một quê
hương đã mất. Một thiên đường Anh nằm xuống mãi mãi là khuôn viên trường
Tống Phước Hiệp.
Anh là một hình bóng đậm màu! Một Người Anh đáng kính!
Thắp nén hương lòng nguyện cầu cho Hương Linh Anh Vân, Quách Tố
Vương được sớm hưởng Nhan Thánh Chúa và thành kính chia sẻ niềm đau, sự
mất mát tột cùng với gia quyến.
Khúc nhạc tình réo rắc thanh âm Lướt theo mây gửi gió cung trầm Lời tha thiết hòa trong khuya lắng Ngân tiếng lòng tiễn bước xa xăm Người về đâu đầu non thăm thẳm Tay buông lơi tình cạn ước mơ Lần bước đi bóng tối mịch mờ Sương giăng lạnh chơ vơ triền dốc Vuốt đôi mi nước mắt ngừng rơi Khúc nhạc xưa ru giấc ngủ đời Vòm trời mới Thiên Thai nhẹ bước An bình nước Chúa hưởng thảnh thơi Kim Oanh
(Nhớ mãi Anh Vân) Hàng mi ngủ say bất động da thịt mùa đông hơi thở đứng trên môi khô khát bút rơi bài thơ tình dang dở tôi nhặt lên viết tiếp vần sau trong tiếng nấc chạy vòng hốt hoảng để lại cho đời “quê hương ngàn dặm” thơ truyện
Anh Vân từng trang tĩnh lặng xếp gầy thời gian một thời áo lính điếu thuốc xẻ mười ru nhau giấc nhỏ trong chiến trường địa ngục thơ học trò vừa chạy vừa xem chừ trong lòng đất tiếng dế khóc cầu hôn tôi đứng lặng tiễn nụ cười vô tận người bạn thơ văn Cúi đầu ngôi sao xa lấp lánh đón: Anh Vân
Ta gặp em trong cảnh đời lưu lạc Mắt nai đen, thoạt thấy đã say rồi. Mặt hồ thu trong suốt để anh soi Anh nhìn thấy quê hương trong đáy mắt Ôi đẹp quá! Bầu trời xanh trước mặt, Vườn Eden, cảnh trí tựa bài thơ Có tình yêu trời đất đẹp như mơ Có suối mát trong veo hai mình tắm Dưới chân em thảm cỏ xanh tươi thắm Mời em nằm, anh sẽ hát ru em Tay anh đây, cho giấc ngủ êm đềm, Ngủ em nhé! Mặc đời nhiều dâu bể. Mình yêu nhau, yêu một đời chưa đủ, Hẹn yêu nhau, yêu đến cả kiếp sau, Có muôn chim đua hót ở trên cao Sẽ chứng kiến cảnh thề non hẹn biển.
Trời mùa hạ, nắng vàng, ôi đẹp đẽ! Khi tình yêu đã chễm chệ trên ngôi Cuộc đời nầy, riêng hai đứa mình thôi. Tình đẹp mãi, đẹp muôn đời em nhé!
7/6/2009 Anh Vân (Sinh 1938 - Đã mãn phần 31/7/2010)
Bài hát này được viết năm 1955 bởi Osvaldo Farres, với tựa-đề "Quizas, Quizas, Quizas".
Tiếng Pháp dịch ra là "Qui sait, qui sait, qui sait", tiếng Anh là "Perhaps, Perhaps, Perhaps".
Nổi tiếng đã lâu, bài-hát này mới được dùng lại trong cuốn phim "Tortilla Soup".
Tham khảo: 1. Sầu dĩ vãng (Qui sait): nhạc Pháp của Farres, lời Việt – Minh Trang, tác giả tự xuất bản, giấy phép số 329/TXB ngày 19-04-1955. 2. Thái Thanh & Quỳnh Giao song ca trong băng nhạc Premier 1, phát hành trước 1975.
Vô cùng thương tiếc khi hay tin Nghệ Sĩ Quỳnh Giao đột ngột ra đi vĩnh viễn.
Nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời sáng sớm Thứ Tư,
Ngày 23 Tháng Bảy, tại nhà riêng ở Fountain Valley, California, sau một thời gian bạo bệnh,
Hưởng thọ 68 tuổi.
Quỳnh Giao tên thật là Công Tằng Tôn Nữ Ðoan Trang, Pháp Danh Như Nghiêm,
Sinh năm 1946 tại làng Vỹ Dạ, Huế, là con gái của nữ danh ca tân nhạc Minh Trang.
Khi mới 5 tuổi, thân phụ của bà qua đời, và người mẹ tái giá với nhạc sĩ Dương Thiệu Tước.
Thành Kính Phân Ưu cùng Tang quyến và nguyện cầu Hương Linh chị Quỳnh Giao được sớm về cõi Niết Bàn.
Thành Kính Phân Ưu.
Hình Ảnh Một Buổi Chiều - Sáng Tác Lâm Tuyền - Tiếng hát Quỳnh Giao
Trong gia đình, có lẽ tôi là người già trước tuổi khi thưởng thức nhạc, Mộc Lan, Kim Tước, Châu Hà, Tâm Vấn, Thái Thanh, Mai Hương, Lệ Thanh, Hà Thanh và Quỳnh Giao. Giọng hát của những Nghệ sĩ này rót vào lòng tôi những ngọt ngào tuổi mơ và cũng đong đầy nước mắt "hình ảnh một buổi chiều" ly hương.
( Từ Góc Riêng của Khiếu Long) Góc thẩn thờ nhìn sang góc nhớ Dấu yêu xưa một thuở còn nguyên Góc đi qua truân chuyên lỡ vỡ Ôm lòng đau tình ngỡ nằm yên
( Cảm tác bài Con Gái, Con Trai của tác giả Hoài Tử ) Anh một thời làm con trai Em một thuở là con gái Trái tim chỉ một nào hai Tình không nhuộm nên phôi phai mái đầu Sông chia đôi bờ ngăn cách Anh lội lách cuộc thăng trầm Em lặn chạm khối đá ngầm Lạc nguồn âm ỉ ôm chầm vết đau Em lỡ làng vùi quá khứ Anh lữ thứ giữa nhân gian Tương lai hệ luỵ không màng Bước chân đi tới sang trang sử đời Em chôn từng trang nhật ký Anh lấp vùi rương hành lý Chòng chành vươn thuyền tri kỷ Vượt đại dương bao hải lý tạm dung Anh muôn đời làm con trai Em vẫn hoài thân con gái Quê hương là suối tóc dài Thơm trinh ủ mộng hoa lài ngát hương Kim Oanh 4-2010
Em về giữa một chiều xuân Bỏ quên lời nói ngại ngần của tôi Bỏ quên màu nắng xa xôi Bỏ quên luôn phút bồi hồi gặp nhau Em về chân bước vội mau Bỏ quên dòng nước bên cầu lặng trôi Em về quên mất cả tôi Quên luôn góc vắng chỗ ngồi bên nhau Em về tình chợt trở đau Cây tình yêu nở trái sầu mùa xuân Tôi đi giữa những bâng khuâng Hàng cây kỷ niệm đã lần tôi qua