Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Cuộc Đời Tôi Nụ Cười Và Nước Mắt

       

      Cuộc đời em, nụ cười và nước mắt.....
     Em, một người con gái đến với anh bằng tất cả một tấm lòng, ngây thơ trong trắng.Từ khi chấp nhận làm vợ anh, em đã chấp nhận nụ cười và nước mắt.
      Vì đó là cuộc đời!
      Em yêu thương anh bằng con tim và khối óc. Khi về với anh em xếp kỷ niệm và ký ức thời thơ dại để sống thủy chung cho anh và chỉ mình anh.Em nương tựa vào anh, tìm một nồng nàn, một mái gia đình êm ái, cùng anh vun bồi hạnh phúc.Vì đó là niềm mơ ước duy nhất của đời em.
       Niềm vui chưa được bao lâu,một cuộc đời không êm ả như em hằng mơ ước, với em là chuỗi ngày dài chịu đựng …đắng cay … nghiệt ngã….

      Anh đến với em thật êm đềm, nhưng anh cho em một cuộc sống đầy bão táp. Em rơi vào cơn khủng hoảng... đớn đau và không thiết đến cuộc đời, một cuộc đời tàn nhẫn. Em tự hủy diệt đời em! Tai sao anh cứu em? Rồi anh lại giam em vào trong đau khổ hở anh? Vì gia đình, con thơ, hạnh phúc và vì anh, em nhịn nhục để gia đình mình được yên vui, em không biết than vãn cùng ai, em âm thầm rơi lệ. Những lúc bất chợt đứa con thơ ngây dúi vào lòng mẹ đôi tay nhỏ xíu lau đi dòng nước mắt cho mẹ, lời nói ngây ngô “Mẹ ơi, sao mặt mẹ có mưa hoài? ” Em ôm con vào lòng vừa cười vừa khóc ...vì lời thỏ thẻ thơ ngây của con.

      Anh ơi! Em chỉ xin anh, một sự dịu dàng, một nụ cười, một thương yêu. Có to lớn lắm đâu? Sao anh nỡ tiếc làm gì hở anh? Em làm nên tội tình gì? Nhiều lần em tự kiểm điểm lại bản thân, em làm gì sai trái không? Làm tròn bổn phận không? Em không tìm ra điều thiếu sót. Với cha mẹ chồng em một mực hiếu thảo, với anh em trọn vẹn ân tình, vai trò làm mẹ em cũng chu toàn. Vậy vì sao hỡi anh?
      Nhìn anh nói cười vui vẻ, ân cần, hòa nhã với bạn bè, người chung quanh, anh dịu dàng, êm ái với các con, em thèm, thèm lắm anh biết không? Tha thiết cần ở anh một tình yêu thương ấy. Đôi khi em chỉ biết van xin anh: “Em xin anh cho em được làm một người dưng”. Để chi hở anh? Để em được ở anh ban cho một dịu dàng, hòa nhã và lòng tôn trọng như người ta.

     Sau bao năm dài tinh thần em lũng đoạn, thể xác rã rời, tâm hồn khô héo nhưng em vẫn làm một kiếp tơ tằm vì đây là sự lựa chọn của em.
      Em vẫn cố sống, vẫn cố vươn lên để vun bồi cây yêu thương, mầm hạnh phúc. Em xin anh giúp em một bàn tay, tưới nước, bón phân để cây được đâm chồi nảy lộc dù muộn màng nhưng vẫn là hạnh phúc của chúng ta. Nhưng anh không cảm thấy đó là điều cần thiết?


       Một ngày anh ra đi để lại trong em một niềm chua xót, hụt hẫng, trước mắt em ánh đèn vụt tắt, em rơi vào hố sâu và chẳng thấy đường ra. Nhưng tiếng các con gọi em..tiếng kêu tha thiết, cầu cứu mang em về từ vùng tăm tối u mê.
      Các con là niềm tin là sự sống.. là tất cả động lực thúc đẩy em vượt qua nỗi oằn đau và bất hạnh.
       Anh ơi! Một mình em không làm nổi mùa xuân. Cây yêu thương từ từ khô héo. Nhưng em không đầu hàng, không khuất phục em không là một dây leo mà em làm một cây cổ thụ. Em phải sống! Sống mạnh để các con em leo, các con là dây leo đã chuyền cho em hơi ấm, cho em sức lực, cho em an bình và cả nồng nàn thương yêu.

     Anh ơi, sao anh nỡ chà đạp sự thương yêu em dành cho anh, anh nhục mạ nhân cách, hành hạ em từ thể xác cho đến tinh thần, tại sao..tại sao hở anh?
      Dường như em luôn làm anh tức giận? Em vướng chân anh? Khi anh hằn hộc, anh nói thì em phải im. Em không được giải bày ...
      Những lần như thế, em đau em la, em khóc...
      Nhưng dần dần, em thấm, em buồn, em khóc, em van xin...
      Và thời gian bao mươi năm em thấm, em đau và em vô tri, vô giác...

     Em cúi đầu chấp nhận sống trong sự cô lập của anh, em là một tù nhân được giam lõng, trong gia đình này em chỉ là một người làm công và là người mẹ của hai đứa con không hơn không kém.
     Thế anh cũng chưa hài lòng nữa sao anh?????

     Em thầm lặng, em xa lánh mọi người thân, gần như là em xa lánh cả chính em. Em đã đánh mất bản chất của mình, chỉ vì em muốn thấy anh vui, em cố bám víu để đi tìm lại hạnh phúc …dù chỉ là một hạnh phúc mong manh.
      Thật sự em đã chết! Em chỉ còn là cái xác biết đi.
      Người con gái hồn nhiên, cởi mở, dịu dàng của em ngày xưa đâu rồi?
      Người đàn bà ngày nay cũng không có được gì. Em đã không còn bản ngã nữa anh ơi!.
      Em bắt đầu sống trong giả dối, sống trong sợ sệt, âu lo. Em dối người và dối cả lòng.Trước mặt mọi người em vui cười để che đậy một cõi lòng tan nát, che đậy những gịot lệ.. để rôì từng đêm em để mặc cho dòng nước mắt tuôn dài …âm thầm, cô quạnh anh có biết chăng???
      Em giả dối vì không muốn những người thân yêu bị tổn thương, nhất là hai con thương yêu của chúng ta. Em vui cười để mọi người thấy hạnh phúc của em, hạnh phúc tràn đầy ...vì anh cũng biểu hiện được với mọi người điều đó.


       Trong căn nhà tươm tất, sạch sẽ, những đứa con ngoan hiền, học giỏi, Đâu ai biết rằng, có một chiếc bóng lẻ loi đi bên cạnh cuộc đời mệt mỏi, đau thương.
     Cõi lòng em tan nát, nát thành từng mảnh vụn. Em chịu đựng tứ bề, em cam tâm nhịn nhục ....Nhiều lúc quá mệt mỏi, em muốn đầu hàng số phận nghiệt ngã, oan khiên. Em muốn hủy diệt đời mình một lần nữa cho xong một kiếp tầm vì tầm đã rửa mục không còn óng ánh để dệt thành một vuông tơ.
      Nhưng rồi vì người thân yêu vì các con còn cần ở nơi em một tình yêu, hay nói đúng hơn là em cũng rất cần một tình yêu thương tha thiết, một nương náu ở người thân yêu, ở các con. Đôi khi quá tuyệt vọng em lại cố gắng tìm kiếm ở nơi anh, những gì anh đã mang đến cho em như một thuở hẹn hò, ân cần, săn đón, cử chỉ tha thiết, nhẹ nhàng, một thời hai đứa quen nhau.Thế là em chóng chọi được sầu đau, sống vật vã qua ngày.
      Chấp nhận!
      Tha thứ!
      … Và lại sống! Sống khoẻ, sống mạnh để vượt qua ngọn sóng bạc đầu phủ lên đời em, những trận cuồng phong mà anh ban tặng cho cuộc đời em, và chỉ mình em!
       Nhưng anh ơi! Sức người có hạn, cho dù giỏi mấy đi chăng nữa, em vẫn là một phụ nữ yếu đuối. Em kiệt lực lắm rồi anh có biết không?
      Anh ơi! Vì anh vẫn còn sống trong tim em, dù cay đắng chất chồng, nhưng tình nghĩa vợ chồng mấy mươi năm em lại tiếp tục níu kéo những ngày dài mệt mỏi để cố giữ cái hạnh phúc như những chiếc bong bóng xà phòng bay giữa không trung.
      Em lại đi tìm nụ cười trong nước mắt, dù nụ cười ít nước mắt thì nhiều.....

      Nhưng rồi một ngày....những lời nói bạc bẽo, phũ phàng của anh thốt ra ....thì ra. “Anh không yêu em! Anh lấy em chỉ vì anh muốn có những đứa con ngoan và xinh đẹp. Để nối dõi tông đường. Anh lấy em chỉ vì muốn lấp đi khoảng trống trong tâm hồn anh lúc đó. Anh lấy em chỉ vì anh tội nghiệp tình em...”
      Anh ơi, những lời nói của anh là giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly, anh đã đành tâm chặt đứt cây yêu thương, anh chôn vùi cội nguồn hạnh phúc mà em đã cố công nuôi dưỡng, nâng niu.
    Tai sao anh không yêu em mà anh lại chọn lấy em?
    Tại sao anh nỡ lừa dối tình yêu của em?
    Tại sao anh đang tâm giết chết thơ ngây của một người con gái đối với anh tha thiết chân tình?
    Tại sao anh chà đạp nhân phẩm của em?
    Anh đã giết ước mơ cuối cùng của em rồi, anh tàn nhẫn lắm anh biết không?!!!
    Em đã buông tay! Em rơi vào vực thẳm, không ánh sáng
    Tâm hồn em tan rã!
    Tim em đầy thương tích ....đau, đau lắm anh có biết không?!!!!
   Em, cây cổ thụ giờ không còn nữa phải trở thành một dây leo, em cố quờ quạng bám víu vào các con cầu một cứu cánh, bám víu vào người thân, vào đức tin Thiên Chúa để tìm một ánh sáng dù ánh sáng sắp lụi tàn. Em nương nhờ vào niềm tin yêu ấy để leo lên khỏi đáy vực sâu u tối kia.


    Ngày xưa em tập cho các con, tập đi, tập nói...từng bước, từng bước vào đời mà em nghĩ là cuộc đời đó đẹp đẽ biết bao.
    Ngày nay các con là người tập em nói..tập em đi.. từng bước, từng bước… ra khỏi cuộc đời đầy đau khổ, oan khiên này.

   Thời gian qua,một thời gian riêng tư để em suy nghĩ, cân nhắc, chín chắn, để đo lại lòng em:
    Cảm xúc lắng đọng.
    Lý trí sáng suốt.
    Tâm hồn lắng dịu.
     Em cố gắng từng suy nghĩ để xác định lòng mình.
     Em cố gắng từng ngày chín chắn tâm tư để xác định cảm xúc trong em.
     Em muốn tìm lại chính con người thật của em rõ ràng để khẳng định, em sống thật, dù là sống đơn côi, sống không che đậy, sống vững vàng dù phải một mình lặng lẽ bước đi trên con đường cuối trong đời.

      Em muốn ngày nào đến với anh bằng con tim yêu đầy nhiệt quyết. Khi ra đi khỏi đời anh bằng con tim khô héo úa tàn. Nhưng sẽ là con tim nhân từ và không oán hận. Em không ân hận hay hối tiếc khi đã cho anh hết khoảng đời thanh xuân của một người con gái ngây thơ, khờ dại. Em không ray rứt lòng, lương tâm không cắn rứt với những gì em gửi trọn cho anh, tình yêu của tuổi xuân thì.
       Đó mới chính là em !


       Anh ơi! cây yêu thương đã tàn, tình xem như đã hết. Nhưng nghĩa vẫn còn, đấy là những đứa con. Xin cám ơn anh đã cùng em chia sẻ những tháng năm dài nuôi dưỡng các con lớn khôn. Cám ơn anh đã nói thật lòng dù sự thật phũ phàng, tàn nhẫn đến với đời em.

      Nước mắt vẫn tiếp tục rơi....có lẽ sẽ không bao giờ cạn. Nhưng những giọt nước mắt này là những giọt nước mắt em tìm lại được chính em. Em trút cạn những gì đã chất chứa mấy mươi năm dài, một mình âm thầm chịu đựng xót xa.
      Những giọt nước mắt tuôn dài…. để em còn một hy vọng...
      Tìm một nụ cười còn lại cho em
      Nụ cười trong nước mắt !!!!!

Kim Oanh
Đêm tĩnh lặng! Vu Lan 2004

***
Mục Lục: Những Bài Văn Khác: Nhấp vào Links


Chuyến Xe Cuối Cùng
Ba Má Mãi Mãi Là Mùa Xuân
Immigration Museum, Melbourne - Viện Bảo Tàng Di Dân. Melbourne, Úc Châu
Hoa Tay!
Cây Bông Giấy 31 Tuổi Của Ba

Cây Bông Giấy Của Ba
Cuốn Tự Điển Sống!
Bản Đồ Của Má!
23 Tháng Chạp Của Tôi
"Ráng Nên Ngưòi Nghe Con"
Happy Morther's Day - Melbourne 2018 - Australia
"Chúc Mừng Ngày Mẹ Men-Buốc Ơi" ( Melbourne)
Cảm Ơn con Gái!

Cà Phê Nước Mắt
Hành Trình Vượt Biển Đông (Kim Oanh) - Journey Through the East Sea(Translate: Khổng Thị Thanh Hương)
Lời Cuối Cho Người Thầy Kính Mến Huỳnh Hữu Trí
Lời Cuối Cho Người Thầy Kính Mến Đào Khánh Thọ
Tưởng Nhớ Cô Trần Thị Mỹ Trang
Lời Cho Thầy Kính Mến Châu Văn Kiêm
Ước Mơ Mãi Là Học Trò Nhỏ
Đêm Hội Ngộ 2004 Niên Khóa 1969-1976 - Vĩnh Long
Kỷ Niệm Ngày Về Trường Xưa - 05/12/2004
Chiếc Gương Soi
Tiếc Thương Thầy Dương Hồng Đức Kính Mến
Một Sáng Vĩnh Long
Nhất Quỷ Nhì Ma Thứ Ba Học Trò
Cuộc Đời Tôi Nụ Cười Và Nước Mắt
Nhớ Mưa Xưa
Chung Một Nỗi Niềm
Nó Và Tôi
Mùa Yêu Và Tha Thứ
Bài Hát Đêm Giáng Sinh
Hương Xưa
Thư Tiền Tuyến
Thư Hậu Phương
Trăng Rụng Xuống Cầu
Mùa Xuân Thay Áo
Thoáng Qua Đời
Chìa Khóa Tình Yêu
Cây Trứng Cá
Vào Thu
Tình Người Phố Núi Cali
Hành Trình Vượt Biển Đông
Buồn Vui Tỵ Nạn
Hôm Nay Trời Vào Đông
Hương Tuổi Thơ
Cô Bé Ngổ Ngáo
Trung Thu Và Tuổi Thơ
Chuyện...
Bốn Mươi Mốt Năm Sau Nơi Xứ Người 1974-2015
Đại Hội Thánh Mẫu La Vang Melbourne 11,12/10/2013
Thiên Thu Ngời Sáng
Kỷ Niệm Khó Quên-Đám Cưới Con Gái Anh chị Minh Hà
Trái Me Dôn Dốt
Kỷ Niệm Mùa Phục Sinh 1981 - Thánh Đường St. Joseph's Roman Catholic, Collingwood
Quên...Nhớ?!
Tuổi Mơ
Đêm Thơ Nhạc Người Như Lá Biếc Lâm Hảo Khôi
Giọt Tình
Gọi Thầm
Văn Nghệ Hành Trình (Tự Do-Quá Khứ-Hiện Tại-Tương Lai 1975-2015) - Kỷ Niệm 40 - Melbourne Úc Châu
Úc Châu Hội Ngộ Canada - Phần 1
Úc Châu Hội Ngộ Canada - Phần 2
Úc Châu Hội Ngộ Houston

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét